"Một tháng nữa thi, từ hôm nay tăng tốc học full tuần!"
"Mỹ nhơn" lạnh lùng phán một câu rồi dọn đồ ra về, bỏ lại vị "tiểu gia" tự phong nào đó với con tim tan nát. Và anh sẽ trả lời đúng một câu hỏi lại cô như thế, đến câu hỏi câu trả lời cũng lười thay đổi. “Em chỉ muốn biết thôi” Cô dụi dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh. “Lạc Lạc, em là người phụ nữ đầu tiên của anh” Khác với mọi lần, hôm nay anh lại 2 - c: Anh, chị em - Có bổn phận thương yêu, chăm sóc, giúp đỡ nhau, nuôi dưỡng nhau nếu không còn bố mẹ. 3 - b: Con, cháu - Có bổn phận yêu quý, kính trọng, biết ơn ông bà, bố mẹ; có quyến và nghĩa vụ nuôi dưỡng ông bà, bổ mẹ đặc biệt khi ông bà, bố mẹ ốm đau, già Bố Em Sẽ Nuôi Anh audio, Mới Cập Nhật: Chương 0096 Ngoại truyện 5 Đặt tên cho con , Thể loại: Sủng, sư đồ luyến,Nhân vật chính: Vũ Dĩ Phàm, Hoa Kỳ Tâm,Hoa Kỳ Tâm vì thành tích học tập không được tốt, tính tình lại quậy phá nên bố cô đã đưa cô đến trư RT @HungVKing1: anh top đóng em cưng quá. người bé bé mà chy.m chắc phải 25cm. bố mẹ nuôi gì mà chy.m dài thế. 15 Oct 2022 09:21:04 shPH. Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Kiều Liên Thể loại Ngôn Tình, Sủng Nguồn Trạng thái Tới chương 39 Chương cuối Chương 39Giới thiệu truyệnThể loại Sủng, sư đồ luyếnNhân vật chính Vũ Dĩ Phàm, Hoa Kỳ TâmHoa Kỳ Tâm vì thành tích học tập không được tốt, tính tình lại quậy phá nên bố cô đã đưa cô đến trường mà bố cô làm hiệu trưởng theo chính tại ngôi trường này mà cô đã gặp được anh, người mà cô sẵn sàng hi sinh tất cả để ở Ebook Bố Em Sẽ Nuôi Anh – Kiều Liên Tới chương 39Ebook Bố Em Sẽ Nuôi Anh – Kiều Liên – Tới chương 39 Epub – Tới chương 39Ebook Bố Em Sẽ Nuôi Anh – Kiều Liên – Tới chương 39 Prc/Mobi – Tới chương 39Ebook Bố Em Sẽ Nuôi Anh – Kiều Liên – Tới chương 39 Pdf – Tới chương 39 "Kịch bản như sau Hai em sẽ đóng vai hai học sinh yêu sớm, bỏ bê học hành, thường xuyên ăn chơi đua đòi..."Vũ Dĩ Phàm đọc một lèo, vô cùng hài lòng với kịch bản mà mình tự nghĩ ra."Kịch bản gì mà dở như cám lợn vậy, vừa nghe là biết thầy tự nghĩ rồi!"Kỳ Tâm bĩu môi, dội cho anh một gáo nước lạnh thấu xương."Vậy em thử viết kịch bản hay hơn đi!"Anh đen mặt phản bác, hừm, anh viết hay như thế mà cô nhóc này dám chê."Có gì khó chứ? Em và Sâm Phong sẽ là đôi bạn thân, đi học, đi chơi, đi ăn, đi xem phim,... đều phải đi cùng nhau...""Kịch bản gì mà nhảm nhí vậy? Quá thiếu muối!""Kịch bản của thầy mới là thiếu muối!""..."Mắt thấy chiến tranh sắp xảy ra, Sâm Phong vội xen vào hòa giải"Hai người bình tĩnh, bình tĩnh, cứ cãi nhau như vậy thì tập sao được?"Trời ạ, hai người này, kịch bản của ai cũng dở ẹt hết, nhưng thầy Vũ là thầy giáo, nên nghe theo thầy ấy vậy....Ngày biểu diễn."Tớ nghĩ kĩ rồi, giữa chúng ta không thể có tình yêu được. Yêu sớm làm ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập, cậu có hiểu không?"Kỳ Tâm vừa diễn vừa âm thầm buồn nôn trong lòng, lời thoại gì mà sến súa thế không Dĩ Phàm đóng vai ông bố, mạnh mẽ kéo Kỳ Tâm đi, để lại Sâm Phong với đôi mắt rưng rưng, đau kịch kết thúc, anh đắc ý cười gian, xem hai đứa nhóc này còn dám yêu đương vớ vẩn nữa hôm đó, trên trang confessions của trường."Trời đất ơi, bạn nữ đóng kịch xinh quá à! Mình thích bạn ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên!""Bạn nam đóng kịch trông soái ghê! Hai người đó đẹp đôi quá đi!""Ai lớp du, Hoa Kỳ Tâm!""..."Thế là Kỳ Tâm và Sâm Phong nổi như cồn chỉ sau một đêm, cả trường còn đồn ầm lên là hai người đang yêu hiệu trưởng."Thầy giáo Vũ, cậu lại có chuyện gì nữa?"Hiệu trưởng Hoa dở khóc dở cười nhìn Vũ Dĩ Phàm xông vào như một cơn lốc."Hiệu trưởng, tôi nghĩ nên dẹp ngay cái trang confessions vớ vẩn kia đi!"Anh thở hồng hộc nói, biểu tình rất oan ức."Cậu muốn nói chuyện của Kỳ Tâm sao? Không cần lo lắng, tôi thấy cậu Sâm Phong này rất được, rất hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của tôi...""Ai quan tâm thầy chọn rể ra sao chứ?""Vũ Dĩ Phàm, rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?""Hơ...à thì...cả trường đang đồn ầm lên...cho nên...ừm...tôi là thầy giáo chủ nhiệm thì không thể khoanh tay đứng nhìn...""Cái thằng này! Tôi là bố nó, tôi còn chưa lo thì cậu lo cái gì chứ?"Hiệu trưởng Hoa cảm thấy có gì là lạ, trừng mắt hỏi."Bởi vì tôi...""Cậu làm sao?""À thôi, không có gì, chào thầy tôi về!"Anh tiu nghỉu bỏ đi. "Tại sao chứ? Chị vừa xinh vừa đáng yêu, cái gì chị cũng giỏi hết!"Kỳ Tâm nhanh nhảu biện hộ."Kỳ Tâm, em đã làm bài tập chưa?"Vũ Dĩ Phàm từ trong nhà bếp đi ra, cất giọng lạnh lùng hỏi."Hớ? Bài tập gì chứ?""Bài tập sách giáo khoa trang 23, sách bài tập trang 92, bài số 10 và 15 sách tham khảo trang 36, 10 tập đề luyện thi, 100 bài tập tôi tự soạn nữa..."Rầm!"Ối, chị xinh đẹp ngất xỉu rồi anh hai ơi!"Anh cau mày nhìn cô nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha."Gọi cô ấy dậy!""Chị ơi, chị à, chị xinh đẹp ơi, tỉnh lại đi, chị đừng chết mà...huhu...""...""Lẽ nào chị sẽ giống như công chúa Bạch Tuyết, tỉnh lại sau nụ hôn của hoàng tử? Anh hai, mau lại đây hôn cho chị ấy tỉnh lại đi!"Bốp!Anh nổi giận, không thương tiếc táng cho thằng em quý hóa một cú vào đầu."Cấm em ăn nói linh tinh! Muốn thì em đi mà hôn!""Huhu...đau quá...đồ bạo hành trẻ nhỏ, đồ...đồ vũ phu! Hèn gì đến giờ vẫn ế!"Dĩ Việt ôm đầu khóc tu tu, trông vô cùng đáng thương."Ế gì mà ế hả? Anh đây quá nhiều người theo đuổi nên chưa lựa được thôi!""Hừ! Bớt xạo đi anh hai! Trừ bà chị này ra, em thấy chẳng có ai thèm theo anh cả!""Em thì biết gì? Hoa Kỳ Tâm dở hơi này chính là một phần tử quá khích trong đám con gái theo đuổi anh đó!""Cũng chỉ có người dở hơi như bà chị này mới đi theo đuổi anh!"Dĩ Việt lắc lắc đầu, ngả người vào ghế suy tư."Hai người vừa phải thôi! Thấy tôi đang xỉu, không lo cứu chữa thì thôi, lại còn ở đấy nói xấu tôi nữa!"Kỳ Tâm nhảy dựng lên."May quá! Chị tỉnh rồi, nhà em có mỗi hai phòng, em không thể để chị ngủ phòng em được, mà em lại không nỡ để chị ngủ ngoài phòng khách...""Dĩ Việt! Ngậm mồm lại mau! Về phòng học bài!"Anh tức giận gầm lên, rồi quay sang Kỳ Tâm"Còn em nữa, mau về nhà học bài đi! Em đến đây đã xin phép bố mẹ chưa? Có biết bây giờ muộn lắm rồi không hả?""Phải đó thầy Vũ, muộn quá rồi, một mình em về sợ lắm á...huhu...""Hừ! Đợi một chút, tôi gọi taxi đưa em về!"Anh phát mệt với cô nhóc này mất!"Huhu...không được đâu, nhỡ...nhỡ ông tài xế...giở trò với em thì sao? Tốt nhất là thầy đưa em về đi..."Cô khóc ầm lên, làm như mình oan ức tức quá, hai tay nắm chặt quả đấm, nhếch miệng cười"Vậy em không sợ tôi sẽ giở trò gì với em sao?"Cô lẩm bẩm"Được vậy thì tốt quá!" "Em vừa nói gì? Nhắc lại xem nào!"Anh nghiêm mặt nhìn cô."Em nói thầy lên phòng hiệu trưởng mà gặp bố em!""Em là con gái hiệu trưởng Hoa? Con gái thầy hiệu trưởng mà hỗn láo thế này à?" Anh gần như là quát lên khiến cả lớp sợ cúi mặt không đáp, hic, vừa rồi đúng là mình hỗn láo với anh ấy, nhầm, với thầy nổi giận lôi đình, túm cổ cô lôi lên phòng hiệu trưởng....Phòng hiệu trưởng."Bố ơi..."Hoa Kỳ Tâm mếu máo rất đáng trưởng Hoa Kỳ Chí vô cùng khó xử, một bên là con gái yêu, một bên là hậu bối mà ông rất yêu quý. "Kỳ Tâm, ở trường không nên xưng hô bố con như vậy. Thầy giáo Vũ, Kỳ Tâm làm sai, cậu cứ theo quy định mà xử lí.""Vâng thưa hiệu trưởng.""Huhu bố ơi...bố hết thương con rồi à...huhu..."...Hôm sau."Hoa Kỳ Tâm không đến lớp sao?"Anh nhăn mày, cô nhóc này lại định giở trò gì nữa đây?"Dạ...giấy phép của bạn ấy đây ạ..." – Lớp trưởng dè dặt nói."Bị ốm liệt giường sao?"Không phải hôm qua còn hùng hồn khen anh quyến rũ sao? Hôm nay lại lăn ra ốm liệt giường? ...Tại căn biệt thự xa hoa của Hoa gia."Ôi, là thầy giáo của Kỳ Tâm sao? Sáng nay con bé kêu mệt không thể đến lớp được, tôi rất lo lắng..."Mẹ của Hoa Kỳ Tâm niềm nở nói."Tôi có thể lên thăm em Kỳ Tâm được không?""Được chứ được chứ, nhờ thầy để ý nhiều đến nó, con bé này học hành chểnh mảng lắm...""Vâng, tôi sẽ cố gắng."...Cốc cốc."Kỳ Tâm, tôi là thầy chủ nhiệm Vũ đây.""Hả? Là thầy sao??"Cô ào ra như một cơn lốc, kéo tay anh vào phòng."Em bị ốm liệt giường đây à?"Anh trầm giọng hỏi, biết ngay là cô nhóc này lại giả vờ mà."Em bị ốm thật mà, vừa nhìn thấy thầy là em khỏi!""Hừ! Nói tóm lại là ngày mai em có thể đi học được chứ?""Tất nhiên rồi! Nhưng mà bài học hôm nay khó quá à...""Tôi sẽ giảng cho em."Ánh mắt cô sáng rực lên như hai cái đèn ô tô. "Mệnh đề là câu khẳng định có thể xác định được tính đúng hay sai của nó. Một mệnh đề không thể vừa đúng, vừa sai...""Khò...""Hoa Kỳ Tâm! Em dậy ngay cho tôi!"Anh cầm cây bút gõ mạnh vào trán cô."Thầy Vũ! Sao thầy đẹp trai mà giảng bài chán quá vậy?"Cô vừa che miệng ngáp vừa phồng miệng càu nhàu."Đừng lí do lí trấu! Do em không tập trung thôi!""Dạ, là em sai, xin lỗi thầy giáo, thầy giảng tiếp đi nha!"Cô lập tức đổi giọng, cúi mặt cười gian."E hèm...chúng ta tiếp tục...""Đẹp trai quá...""Phủ định của một mệnh đề...blabla..."Cô nuốt nước miếng đánh ực một cái. Má ơi, anh ấy, nhầm, thầy ấy có họ hàng với Dương Dương đúng không? Góc nghiêng thần thánh này làm con tim cô nổ tung mất...Tách tách tách tách tách...Cô rút điện thoại ra, xoay đủ mọi góc cạnh, chụp một lèo mấy chục Anh tóm lấy tay cô, nhếch môi nói"Chậc, điện thoại hịn đấy, thật đáng tiếc lại phải tịch thu!""Ối đừng mà...trả cho em đi thầy giáo đẹp trai...""Hừ! Muốn trả sao? Lấy ví dụ một mệnh đề cho tôi!"Cô vắt óc suy nghĩ"Em thích thầy.""Hả...à...khụ...lấy ví dụ khác đi!""Đúng rồi mà! Thầy phải tôn trọng ý kiến của em chứ!"Anh hít sâu một hơi, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Mình không thể rơi vào bẫy của cô nhóc này được!"Mệnh đề phủ định.""Em không thích thầy.""Mệnh đề đảo.""Thầy sẽ thích lại em.""Em tào lao vừa thôi!"Anh tức nổ đom đóm mắt, bất chấp hình tượng mà hét ầm lên."Bình tĩnh đi, thầy giáo! Em hỏi này, thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?""Hử? Hai mươi ba tuổi."Anh thận trọng trả lời, nói chuyện với cô nhóc này phải thật cẩn thận, sai một li là đi cả một vòng trái đất chứ không phải chỉ là một dặm đâu."Ôi, thật sao? Vậy là ông trời an bài cả rồi. Năm nay em mười bảy tuổi, năm năm nữa là học xong đại học, còn thầy hai mươi tám tuổi, sự nghiệp ổn định vững chắc rồi. Chúng ta sẽ hẹn hò, tìm hiểu rồi tiến tới hôn nhân...""Đủ rồi! Hoa Kỳ Tâm, em liệu mà học hành cho cẩn thận! Ngày mai sẽ có bài kiểm tra đấy!"Đầu anh bốc khói ngùn ngụt, giận dữ bước nhanh ra khỏi phòng.