Nhắm mắt vào anh nhớ tới ai nhất, mở mắt ra bên cạnh lại là ai, tình yêu mà ta nuối tiếc là sự lỡ dở không phải là tội lỗi, dành tặng cho vở kịch tình yêu của tuổi thanh xuân đang dần qua đi. Nếu tình yêu mà một giấc mơ, khi trời sáng, anh tỉnh giấc còn em thì chưa
Bạn đang xem: 100 câu nói hay về thời gian, câu nói về ký ức thời gian trôi nhanh tại thpttranhungdao.edu.vn (Trường THPT Trần Hưng Đạo) - Thời kì là gì ko người nào khái niệm được, nhưng có một điều vững chắc rằng thời kì chỉ có một chiều duy nhất, đó là từ quá khứ tới ngày nay và tương lai.
Thực ra em không biết ngân sách phù hợp với công ty mình là bao nhiêu. Nhưng nếu anh/chị cho phép em hỏi thêm một vài câu nữa, thì anh/chị sẽ thấy sản phẩm của công ty em đáng giá từng đồng. Đơn giản là "im lặng". 2. Tôi không có tiền
Cả ba anh em đều khóc và phải rút kiếm tự tử. Triệu Cao nói rằng Nhị Thế còn trẻ và do là Thiên tử nên giọng nói của ông không được nghe thấy và khuôn mặt của ông không bao giờ phải được hiển thị. Theo đó, Nhị Thế chỉ sống trong nội cung và chỉ tham khảo ý
Anh đang phấn đấu để có nhà, có xe rồi mới tính đến chuyện vợ con, gia đình. Em chờ được thì chờ. Không chờ được thì em cứ đi tìm người khác. Anh yêu em, nhưng anh không để tình yêu phá hỏng sự nghiệp của anh". Chị ơi, em không chờ được nữa.
Nữ diễn viên với biệt danh "Ba Lùi" đã gây chú ý khi ghi danh tại Miss Grand Vietnam 2022. Dù không có kinh nghiệm thi nhan sắc từ trước, gặp nhiều đối thủ có kỹ năng tốt nhưng Ngọc Thảo vẫn cố gắng ghi dấu ấn của mình và nhận được sự ủng hộ của khán giả, bạn bè
Eqjr.
Thể loại Hiện đại, Ngược, Sủng, HETôi vẫn muốn yêu anh thêm một lần nữa dù cho kết quả khiến tôi đau đớn đến cỡ nào, tôi cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng người đó bắt buộc phải là anh!Tôi chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình sớm mai cùng nhau bằng một ly cà phê, cùng nhau dạo phố mà không cần biết trước điểm đến, cùng ngồi xe bus và nghe những bài nhạc tình ca cũ. Tôi cũng muốn cùng anh xem những bộ phim tình cảm kết thúc không trọn vẹn, lúc đó tôi có thể ôm anh khóc sướt mướt và anh sẽ an ủi rồi hứa với tôi đủ điều. Hay tôi Sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu...Nhưng tất cả những điều đó chỉ là sự khao khát của riêng tôi, vì anh là cơn gió xuân mãi chẳng có điểm tôi và người anh yêu, giống nhau không khác một điểm, cả giọng nói cũng như hoà tan thành một, thế mà... anh vẫn có thể nhận ra tôi là ai, người anh yêu là ai...Tôi chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là tôi, tại sao lại là người chị song sinh của tôi? Tại sao tôi không thể gặp anh sớm hơn...
Từ hôm gặp Doãn Thiếu Thư trên chuyến xe bus 26, ở trường Hạ Cầm tránh Doãn Thiếu Thư như tránh đâu có Doãn Thiếu Thư ở đó không có Hạ Cầm! Mà từ đó, tần số Hạ Cầm nhớ về Doãn Chí Đằng cũng ít dần đi, nhưng nhớ lần nào là tim đau lần đó. Hôm nay, sáng thức dậy, Hạ Cầm thấy lạ trong người, thân thể rụng rời cả ra, giống như miếng kẹo dẻo không có Cầm mệt mỏi trong người, mặt mày xanh như tàu lá mà phải đạp xe đạp đến đơn giản, chuyến xe bus số 4 có Doãn Chí Đằng, còn chuyến xe số 26 lại có “ôn thần phòng y tế”.Hạ An đã cùng với những người ở lớp chuyên dành cho học sinh giỏi, đi du lịch ở Thẩm Quyến ba ngày. Hạ An bảo đã lên lịch từ trước tết, mọi người cùng hùng tiền đi, nhà trường lại phóng khoáng đồng ý cho nghỉ ba ngày 6, 7, chủ nhật, thật đáng ngưỡng mộ. Hạ Cầm còn chưa được đi chơi xa bao cũng tốt, ba ngày tới cô không cần phải đối diện với Hạ An, không cần nói chuyện bình thường. Vì hình ảnh của Hạ An và Doãn Chí Đằng hôn nhau, cứ lãng vãng trong đầu óc sớm, bụng Hạ Cầm đã đau quằn quại cả lên, khó khăn lắm mới đạp đến được trường, vừa đến cổng đã thấy ngay Doãn Chí Đằng đứng trước cửa cổng, nổi bần bật giữa đám nữ sinh váy trắng hồng đang ra vào cổng trường như diễn catwalk, cô thấy tay chân như bủn rủn cả ra, vẫn cố gắng đẩy xe vào cổng, không ngờ đã thấy Doãn Chí Đằng bước tới chổ mình, càng rối rắm đẩy xe thật nhanh.“Khoan!” Chân dài Doãn Chí Đằng đã nhanh hơn Hạ Cầm, nắm lấy được yên sau xe cô, kéo Cầm hơi thở phật phồng, mím môi không nói câu nào, chân cũng đã dừng lại.“Anh muốn nói chuyện cùng em!” Giọng Doãn Chí Đằng như ra này, Hạ Cầm mới mở miệng, giọng đứt quãng “Tôi... mệt lắm. Đợi dịp khác đi...”“Mệt?” Doãn Chí Đằng cau mày, bây giờ anh mới nhìn kỹ Hạ Cầm. Khuôn mặt cô đang tái nhợt đi, như thiếu sinh khí tới Cầm gật đầu. Cô đang mệt, rất mệt! Bụng cô đau quá, mọi thứ xung quanh đang xoay vòng vòng, cô không định hướng được nữa.“Để anh dẫn em đi đến phòng y tế!” Doãn Chí Đằng giành lấy dẫn xe đạp vào chỗ giữ xe trường cô, trước khi đi còn ngó lại nói “Em đứng đó đợi anh! Không được đi đâu đó!”Hạ Cầm đang rất muốn khóc. Không biết vì đau bụng hay tủi thân, hay là sự quan tâm của Doãn Chí Đằng nữa...Cô nhìn thấy anh đang to nhỏ với bác bảo vệ trường, rồi gật đầu mấy cái liền, xong dẫn đến chỗ giữ xe rất tự nhiên. Cô đứng đợi anh tầm hai phút đã thấy anh đi ra, trên vai còn thêm túi xách của cô.“Em đi được không? Anh cõng em nhé!” Doãn Chí Đằng nói giọng đầy ấp dịu Cầm lắc đầu, hạ giọng “Không cần, tôi... đi được.”Hạ Cầm và Doãn Chí Đằng sánh vai đi về phía đường của phòng y tế. Cô bước đi chao đảo, phía trước mặt mình là một màu xanh Chí Đằng cứ thấy Hạ Cầm đi loạng choạng, lại ương bướng không nhờ anh giúp thì đau xót vô cùng. Cuối cùng, khi cô sắp gục xuống anh liền nhanh tay ôm lấy Cầm sắp chẳng biết trời trăng gì nữa rồi, được bế lên, đôi mắt mở ti hí chỉ xem đối phương là ai, rồi nhắm nghiền mắt Chí Đằng nhanh chóng chạy về phía phòng y tế đã hỏi bác bảo vệ trường lúc nãy.“Thiếu máu?” Doãn Chí Đằng thoáng giật mình, anh đứng cạnh Doãn Thiếu Thư hỏi Thiếu Thư gật đầu, mặt tỏ ra nghiêm túc, cố nhịn cười “Ừ, bé con không bị gì đâu, con đừng lo. Nằm nghỉ một lúc sẽ khoẻ lại thôi.”“Sao chú nói Hạ Cầm thiếu máu? Thiếu máu không sao là sao?” Doãn Chí Đằng vẫn chưa hiểu chuyện, cố gặn hỏi.“Bệnh con gái, cháu không hiểu đâu.” Doãn Thiếu Thư xoay đầu đi, không nhìn Doãn Chí Đằng nữa, mắc công lại cười trước mặt đứa cháu đang lo lắng đến độ đổ mồ hôi đầy trán Chí Đằng lúc này mới ngồi phịch xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Anh lo đến độ muốn nắm cổ áo chú mình mà hét luôn. Thật may mắn, anh kiềm chế Thiếu Thư ngồi dựa vào ghế xoay, đan tay vào nhau, suy nghĩ vài đến cô bé đáng yêu đang nằm trên giường ngủ say giấc, rồi nhìn đến người cháu trai của mình, Doãn Thiếu Thư tò mò không biết hai đứa này có quan hệ gì nhỉ?Từ nhỏ đến lớn, chưa thấy Doãn Chí Đằng gấp gáp lo lắng cho một cô gái xa lạ như thế này. Chật! Doãn Thiếu Thư anh lại nổi tính tò mò lên nữa nửa tiếng sau, Hạ Cầm tỉnh phía dưới mình có cảm giác là lạ, liền thở dài. Khổ thân rồi, “bà dì” đến chẳng đúng lúc gì cả. Không hiểu sao lần này lại đau quặn cả bụng, làm cô xây xẩm cả mặt Cầm chống tay, muốn ngồi dậy liền nghe cuộc trò chuyện phía bên ngoài tấm màng che giường.“Ồ, thì ra cháu đang quen chị của bé con à?”“Cái đó...”“Chú nhớ không lầm, hai cô gái này chị em sinh đôi.”“Thế nên cháu đã từng nhìn lầm Hạ Cầm thành Hạ An. Lúc đầu cháu rất sốc...” Doãn Chí Đằng ôm đầu gục xuống, giọng nặng nề “... hiện tại có lẽ đã tốt hơn.”“Vậy bây giờ cháu đến đây tìm Hạ Cầm làm gì?”“Cháu có chút chuyện cần nói với Hạ Cầm, nên khi em ấy thức, cậu cho cháu một ít thời gian nói chuyện riêng được không?”“Ồ tất nhiên là được.”Hạ Cầm nắm chặt grap giường. Mặc kệ Doãn Chí Đằng, cô không muốn nói chuyện với anh! Chú chú, cháu cháu! Hai người này là chú cháu à? Mà cô giờ mới nhớ, hình như thầy y tế họ Doãn thì phải... Cùng lúc, cửa màng được mở ra, Doãn Chí Đằng bước Cầm liền nhắm nghiền mắt lại, vờ như ngủ chưa tỉnh. Điều chỉnh lại hơi thở mình nhịp nhàng trở lại, trong giống như đang ngủ một giấc ngủ theo, cô nghe tiếng cánh cửa đóng lại. Không phải chứ? “Ôn thần phòng y tế” rời khỏi phòng rồi à?Tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, cầu cho Doãn Chí Đằng rời khỏi phòng y tế sớm, chứ anh ở đây, cô sợ mình không trụ được lâu mà mở mắt ngờ, ông trời còn chẳng thèm bố thí cho lời nguyện cầu của cô, Doãn Chí Đằng ngồi xuống một góc giường bệnh kế cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc vướn trên mặt thể cô run nhè nhẹ. Cái chạm quá bất ngờ, cô chỉ phản ứng theo tự nhiên đó...Anh dùng ngón trỏ vuốt má cô, tới rồi lui, lui rồi chuyển lên trên, vuốt mày cô, rồi đến mắt, mũi, cuối cùng dừng lại ở môi tay anh cứ vờn mãi ở môi cô, làm cô càng lo lắng phập phồng mà vẫn phải không được nhút biết được bao lâu, anh đã buông tay rời khỏi môi cô. Đúng như ý nguyện cô, giờ chán chê vuốt vuốt rồi, anh có thể đi khỏi phòng y tế được chưa?Cô còn đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền có cảm giác thứ ấm nóng gì đó chạm lên môi đẫn mấy giây, cô mới biết được đó là môi Doãn Chí Đằng. Cơ thể cô căng cứng, đầu óc muốn choáng váng cả hôn rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn đạp có nằm mơ không? Doãn Chí Đằng anh ta sao lại hôn cô? Dù chỉ chạm nhẹ môi thôi, cũng làm cô rối ren lòng. Vừa sung sướng, vừa sợ hãi cũng vừa đầy tội hôn của anh rất nhanh chóng, cô chỉ kịp cảm nhận đó là môi anh, không gì thêm nữa. Bỗng dưng, cô thấy có chút hụt cô nhớ lại, vì sao anh lại hôn cô?Có phải vì nhìn cô lại nhầm lẫn là Hạ An?Hay là nhớ Hạ An lại nhìn cô giống chị ấy, không kiềm chế được nên đã hôn cô?Suy tới suy lui, suy nghĩ thứ hai là logic nhất. Lửa tức giận trong lòng hừng hực muốn phun Chí Đằng! Anh nghĩ Hạ Cầm tôi sẽ cảm động phát khóc khi được anh hôn à? Anh muốn hôn thì hôn Hạ An đi!Doãn Chí Đằng lúc này nhìn đôi môi Hạ Cầm mà mụ mẫn đi, chỉ muốn chạm lấy môi cô, muốn một nụ hôn từ dần cúi đầu xuống một lần nữa, anh lần này muốn từ từ nhấm nháp mùi vị của Hạ Cầm, sẽ lâu hơn lần Cầm còn đang nghĩ nên làm gì để thoát khỏi Doãn Chí Đằng, cảm nhận đôi môi mình lại bị bao Cầm tức giận thật sự! Cô dùng hết sức lực vào đôi tay, đẩy anh ra khỏi người mình, ngồi bật Chí Đằng không kịp phản ứng đã bị đẩy nên xém té bật nhào ra sau. Một giây sau là ngượng đến mặt đỏ cả lẽ... Hạ Cầm đã tỉnh dậy lâu rồi?Hạ Cầm xoay người ra sau, cầm lấy túi xách bên cạnh rồi bước qua bên kia giường, ngồi đi ngang Doãn Chí Đằng, Hạ Cầm không quên liếc nhìn anh, bực bội thấy rõ qua giọng nói “Anh muốn hôn thì tìm người yêu anh mà hôn! Tôi không phải chị ấy!!”Nói xong cô bước ra khỏi phòng y tế, đóng sầm cửa lại một cái rất Chí Đằng còn đang ngơ ngẩn, nhờ tiếng cửa đập mạnh mới giật cả mình, cúi xuống cầm đôi giày của Hạ Cầm lao ra Cầm đi chân đất, bước đi nhanh nhẹn rời khỏi trường, mặc dù còn đang trong giờ đi thẳng ra trước cổng trường, mặc kệ ai nhìn kệ ai. Thì thấy “ôn thần phòng y tế” đang đứng nói chuyện cùng bác bảo nóng càng dồn lên đầu, cô bước tới chổ bác bảo vệ, nhìn thẳng vào “ôn thần y tế” đang nhìn cô cười gian tà này.“Ơ! Bé con thức rồi hả? Cảm thấy trong người tốt hơn chưa?”“Tốt khỉ!” Cô nuốt nước bọt, xong hùng hồn nói tiếp “Em đã đồng ý nói chuyện với Doãn Chí Đằng đâu mà thầy rời khỏi phòng y tế của mình chứ hả? Anh ta nói gì mặc kệ anh ta, dù sao em cũng có quyền đồng ý hay từ chối mới đúng chứ? Thầy làm như thế càng làm mọi thứ rối bời thêm biết không hả? Để em một mình trong phòng với anh ta, lỡ em bị gì thì sao? Thầy có chịu trách nhiệm được không?”Doãn Thiếu Thư kinh ngạc thêm cả bác bảo vệ cũng vậy, miệng mở to không hiểu gì Cầm liếc nhìn phía ngoài đường, chuyến xe bus đã tới, liền chạy ra trạm xe, lên xe bus, khuất dạng.
Trực Bình bình tĩnh nhìn Doãn Chí Đằng, chỉ có Kính Vũ há hốc mồm, cằm muốn rớt xuống Chí Đằng nhếch miệng cười thê lương, “Trực Bình, cậu nói xem, tôi có xứng đáng làm chồng và làm ba không? Để vợ mình lưu lạc, chịu nỗi khổ, nỗi nhục nhã suốt bốn năm trời... để đến khi con tôi sinh ra lại chẳng thấy mặt ba nó là ai... để đến khi gặp tôi, cô ấy chẳng những không nói cho tôi biết Đậu Đậu là con của tôi mà còn bảo đã lập gia đình và Đậu Đậu là con của người khác... vì cô ấy nghĩ tôi đã có vợ sắp cưới, nghĩ tôi đang rất hạnh phúc nên không muốn phá hoại, chỉ im lặng mà chịu đựng...” anh ngẩn mặt lên trần nhà, ánh đèn sáng chói mắt nên nhắm nghiền lại, một bên tay che đi khuôn mặt đang méo mó khó Vũ là chết lặng, nên chẳng còn dám hó hé câu nào. Không ngờ, chuyện tình cảm của Doãn Chí Đằng phức tạp như thế. Tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng thê này, với tính cách dễ chọc điên người của cậu, lỡ buông câu nào chưa suy nghĩ kỹ sợ bị Doãn Chí Đằng bóp cổ không để cậu đến quầy rượu, rót một ly cho Doãn Chí Đằng nhâm nhi xem như an ủi hộ bằng hành động lại, Trực Bình khá điềm tĩnh trước lời trần thuật của Doãn Chí Đằng. Anh chỉ như đang nghe lời trình bày sự việc của thân chủ và đưa ra cách giải quyết cho thân chủ mình.“Vì sao Hạ Cầm lại nghĩ cậu có vợ sắp cưới nhỉ?” Trực Bình xoa cằm đang lún phúng ít Chí Đằng nhận lấy ly rượu của Kính Vũ rót cho mình, uống một ngụm, cay khan cả cổ họng, trầm mặc. “Ngày cô ấy về Thành phố S, thấy tôi đứng đợi Bối Sam lấy giấy chứng nhận kết hôn từ Cục dân chính đi xuống, thế nên nghĩ Bối Sam là vợ sắp cưới của tôi. Lần thứ hai, vào ngày sinh nhật Dực Thanh ở Đế Đài, đợi lúc tôi say nằm trên sô pha, Hạ An đã cá cược với Bối Sam vì chơi trò chơi gì đó, cuối cùng Hạ An thua, nên phải nói dối sao cho người nghe tin là thật, cuối cùng Hạ An đã gọi cho Hạ Cầm, bảo rằng tôi đã đính hôn, Hạ Cầm cũng tin là thật.”“Sao cậu biết?” Đến lần này là Kính Vũ hỏi.“Lần đầu là Hạ Cầm hỏi tôi, lần thứ hai là trong hôn lễ của Bối Sam và Ức Thành, tôi nghe được từ Ức Thành kể lại.” Doãn Chí Đằng chưa kịp hỏi Hạ An thì đã nghe được Ức Thành nói rõ, sốc càng thêm lấy chuyện tình cảm của anh ra làm trò đùa, nên phong bì của Ức Thành và Bối Sam ít thấy thương, còn bị anh cho dồn công việc nhiều đến nội thương, kỳ nghĩ trăng mật từ một tuần xuống còn ba ngày, nhiêu đó thôi anh còn chưa thấy hả hê trong lòng Vũ gật gù đầu, Bối Sam và Ức Thành chỉ vừa kết hôn được hai tháng thôi. Đúng là số trời trêu người Bình thở dài, rồi đứng dậy, nắm cổ áo sơ mi Kính Vũ kéo cậu ta lên theo, nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh từ từ lên tiếng “Trễ rồi, thôi hai tụi tớ về đây! Bây giờ mọi việc dường như sáng tỏ rồi, Chí Đằng, cậu nên đi tự thú để nhận được sự khoan hồng thì hơn.”Nói xong, Trực Bình lôi Kính Vũ ra khỏi nhà trong sự không thích thú, không muốn hiện lên trên mặt Kính lên xe, Kính Vũ liếc nhìn số giờ trên di động mình, trợn mắt “Mẹ kiếp! Mới có chín giờ kém thôi, trễ đầu cậu ấy, tớ còn muốn an ủi Chí Đằng.”“A Vũ, tớ biết cậu chẳng dư hơi để an ủi Chí Đằng đâu, thứ cậu muốn ở nhà Chí Đằng chính là chai rượu từ Viện trưởng Mạc tặng cậu ta lúc cậu ta vừa lên chức phó Viện trưởng chứ gì.” Trực Bình vừa nói, vừa choàng người qua thắt lại dây an toàn cho Kính Vũ.“A ha ha, đúng là không thể qua mắt cậu. Nhưng... đó là Glenfiddich đó, số lượng có hạn thôi... chậc! Tớ muốn uống quá.” Kính Vũ tiếc nuối, vì Doãn Chí Đằng để chưng chứ không thèm chịu khui uống, để cậu phải nhìn thèm thuồng mà chảy cả nước Bình lắc đầu ngao ngán với con sâu rượu Kính Vũ, anh thắt dây an toàn xong, sờ bên má trái của cậu, xoa xoa, “Còn đau không?”Kính Vũ nhướng mày, “Không đau như khi mới vừa bị đấm, hề hề!”Trực Bình thở dài, tính cách của Kính Vũ thật hết nói nổi.“Đáng đời cậu! Biết Chí Đằng trong nóng ngoài lạnh mà cứ thích nói bậy bạ trước mặt cậu ta.” Nói thế thôi, ánh mắt Trực Bình nhìn bên má còn sưng đỏ của Kính Vũ tự dưng thấy đau xót. “Về nhà tớ chườm đá xem có bớt sưng không.”Trực Bình lo nhìn vết sưng của Kính Vũ quá chăm chú, không nhận ra lúc này trong anh cực kỳ quyến rũ. Mày rậm cau lại, đôi môi cũng mím lại, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn sáng của ô tô mờ mờ ảo ảo, dưới cằm còn lún phúng râu chưa cạo làm anh thật bừa bãi cũng đầy nam tính vô Vũ không chịu nổi, bèn hôn Trực Bình một phát nghe rõ, làm Trực Bình giật cả mình, ngã người về sau.“Cậu... thật là..” Trực Bình muốn mắng nhưng cuối cùng chỉ biết thở Vũ cười tươi, cậu hít một hơi dài, “Trực Bình, tớ đã nói rồi, tớ sẽ theo đuổi cậu, nên cậu có thể từ từ chấp nhận tớ được rồi!”Trực Bình cười không nổi nữa. “Kính Vũ, tớ có bạn gái rồi!”Kính Vũ chết lặng trong đôi lát, nụ cười trên khóe môi càng cứng đơ, ít lâu sau, cậu mới định thần lại được, cười hề hề, vỗ lưng Trực Bình “Nếu không thích tớ thì nói đại ra, sao lại nói dối.”“Tớ nói thật! Tớ đang quen với một cô gái là đồng nghiệp làm chung ở tòa án, tầm được ba tuần rồi.” Trực Bình nghiêm mặt, ý tứ rõ không Vũ chẳng cười được nữa, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Trực Bình bảo rằng Mẹ kiếp, đừng đùa nữa! Và cậu cũng biết, mối tình của cậu chẳng đi đâu về đâu. Trực Bình là trai thẳng, còn cậu là gay...Cả bầu không khí nặng xe porsche lên ga, rồi lao thẳng qua xe của Trực Bình, anh nhìn lên nhà của Doãn Chí Đằng, đèn đã tắt từ bao giờ không Chí Đằng tăng tốc trong màng đêm tĩnh khi đi anh còn nốc hết rượu còn lại của chai whisky Kính Vũ rót cho anh. Thế nên, ý chí đang hừng hực, đạp ga số tăng tốc đến độ ánh sáng chỉ còn là một vệt dài không nhìn tối chẳng có bao nhiêu xe trên đường, anh vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần, chẳng nhớ mình đã chạy đến bao nhiêu km/h, đến Thành phố D, trời vẫn một màu Cầm mệt mỏi sau một ngày làm việc, đến hơn ba giờ sáng còn ngồi viết truyện để nhanh tiến độ còn kịp gửi bản thảo cho biên ê buốt hết cả lưng cũng không dám ngừng, cốc cà phê bên cạnh cũng đã cạn thấy li ti xác, lắc lắc đầu mấy cái cố chỉnh sửa lại đoạn trạng dù nặng nề cỡ nào, đến đoạn vui sướng cô cũng làm nó trở nên vui sướng, dùng đầu óc bao nhiêu năm cảm thụ tình cảm của mình để vẽ lên một hình ảnh đẹp đẽ khó của cô sắp đến hồi kết, những khúc mắc đã từ từ gỡ được, nam chính và nữ chính sẽ về bên cô thì sao? Khúc mắc đã gỡ, vẫn mãi là người xa mỉm cười, trách duyên quá ngắn, có anh được một lần trong đời, còn tiếc chi nữa?Có phải vì......lòng người luôn tham lam không đáy. Muốn cái này, sẽ muốn thêm được cái kia rồi nhiều thứ nữa. Cô chưa từng.. chưa từng mãn nguyện. Nhưng người đề nghị kết thúc là cô, cô không có quyền nói thêm gì nữa, cô không có quyền ảo tưởng gì dành cho anh lắc lắc đầu một lần nữa, quên đi chuyện đau buồn riêng mình, cố gắng đặt tâm trạng vào truyện của mình thì tốt cuối cùng... là buông tay rời khỏi bàn phím laptop, dựa lưng vào ghế thở này là thức đến sáng nữa rồi. Cô đành nhắm mắt nghỉ ngơi đôi mắt một lách cách của cánh cửa vang lên, trong đêm nghe rõ mồn Hạ Cầm ngạc nhiên, không lẽ Lâm Lâm về sớm vậy sao? Không phải một tuần lễ nữa mới về sao?Hay trộm?Cô hốt hoảng, nắm lấy cây lau bụi ngay đầu bàn, rón rén từng bước ra cửa, không quên đóng chặt cửa phòng ngủ lại. Bây giờ an toàn của Đậu Đậu là trên hết. Giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh mà!!Nói thế chứ cô cũng sợ hãi lắm! Tay cầm cây lau bụi run run, miệng thì nuốt nước bọt ừng vừa ra đến cửa, cây lau bụi liền rớt xuống khách được bật sáng tự bao giờ, người đàn ông cô vừa suy nghĩ đến đang đứng trước mắt cô, hốc hác nhưng vẫn không làm mất hết nét anh tuấn trên áo anh có hơi sộc sệch, mắt đỏ au, tóc tai rối bù, hơi thở đầy nặng nề, đóng sầm cửa lại, tiến về phía bất giác lui về phía sau, càng lúc càng lui, lui đến khi eo đụng phải ghế xoay, ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn anh đầy sợ hãi. Cô hết đường lui nữa rồi...Anh đứng trước mặt cô, hai tay chống hay bên, kiềm hãm cô ở giữa.“Sao, sao anh lại ở đây? Làm sao anh có chìa khoá nhà em?” Hạ Cầm ngước nhìn anh, ngửi được mùi rượu thoang nhếch miệng cười, cúi gầm mặt mình xuống gần cô, “Anh đã tự đi làm cho riêng mình một chìa, đến lúc cũng sẽ cần... như hiện tại chẳng hạn.” Anh rướn cổ xuống thêm một xíu, môi xém chạm môi.“Đừng!” Cô lấy hai tay che miệng anh lại, nghiên mặt, “Chí Đằng, anh đừng quên chúng ta kết thúc rồi.”Anh chỉ cười, một bàn tay to lớn của anh cũng đủ nắm lấy hai cổ tay yếu ớt của cô kéo lên cao. Một tay còn lại nâng cằm cô xoay lại đối diện mình, tuyên bố “Em dám nói kết thúc trong khi đó anh đã đồng ý chưa? Anh chỉ muốn em bình tĩnh lại và anh cũng thế. Bây giờ, anh có thể nói cho em biết, Hạ Cầm, cả cuộc đời này em đừng mong kết thúc được với anh!”Hạ Cầm tức ần ận, lời nói của cô dường như đối với anh không có tí trọng lượng nào cả, tức dậm cả chân “Lời em nói anh không hiểu sao hả? Em đã nói rồi, chúng ta không đến được với nhau đâu! Ba anh ghét em như thế...”Anh chẳng cho cô nói, đã cắt ngang “Anh giải quyết ba anh xong rồi. Còn cái câu “chúng ta không đến được với nhau” em nghĩ anh sẽ tin sao?” Anh cũng chẳng phải kiên cữ gì nữa, anh hôn cô một phát nghe rõ, giọng kiên định “Hạ Cầm! Anh đã bỏ lỡ em hết tám năm rồi, em hiểu không? Bây giờ, chúng ta còn có con nữa, anh biết hết rồi! Anh biết Đậu Đậu là con ruột của anh rồi, anh biết bốn năm trước là em giả Hạ An để chăm sóc anh luôn rồi! Em đừng cứ mãi cứng đầu cứng cổ bỏ mặc anh được không? Anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, em nghĩ em sẽ giấu được chuyện tày trời của em mãi sao? Cướp trái tim anh đi rồi còn bỏ trốn hẳn bố năm, em khá lắm!”“Anh... anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Em không hiểu!” Cô hoảng hốt, anh biết rồi ư? Anh biế hết rồi ư?“Em đừng có giả vờ với anh! Hạ An nói hết cho anh nghe rồi, còn chuyện Đậu Đậu chính là con của anh, thì anh vừa biết hơn bốn tiếng trước thôi...” Anh buông hai tay, cằm cô ra, chuyển sang ôm cô vào nhỉ! Sao cô quên mất người đàn ông này muốn điều tra cô thì dễ như trở bàn tay thôi, lời nói dối của cô đúng chỉ có tác dụng một thời gian cô vẫn run rẩy, vẫn sợ hãi vì nghĩ đây không phải thật, chỉ là giấc mơ hão huyền do cô thêu dệt ra vì quá nhớ anh, vì quá yêu anh... “Chí Đằng... Chí Đằng...”Trong phút chốc, nước mắt cô đổ như mưa rào.“Anh... cái tên khốn kiếp này! Anh có biết em khổ sở đến thế nào không hã? Bốn năm qua em đã sống như kẻ chết, chỉ vì Đậu Đậu nên em mới cố gắng sống đến bây giờ. Anh nghĩ em vui vẻ lắm khi đòi chia tay anh sao? Anh nghĩ em không biết yêu là gì sao? Anh có hiểu cảm giác được anh ôm vào lòng mà anh cứ thì thầm tên Hạ An đi! Đau chết đi được! Đau lắm! Đau không thở nổi! Cả ba của anh đã đưa ra quyết định như thế, em làm sao mà không chấp nhận thua cuộc cho được! Rồi bây giờ anh chất vấn em? Em sai sao? Em cũng yếu mềm như bao phụ nữ khác, em cũng cần một bờ vai để dựa vào mà? Em mệt mỏi lắm rồi! Cuộc sống quá khắc nghiệt với em, em không chịu nổi nữa rồi... Chí Đằng, em muốn dựa vào ai đó, sống hết cuộc đời còn lại... Em chẳng đứng vững nổi nữa rồi... Em không muốn mạnh mẽ nữa!”Cô khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, Doãn Chí Đằng trở tay không kịp, bối rối lau nước mắt cô, mũi anh cay cay, nghèn nghẹn lời “Anh xin lỗi... Hạ Cầm, anh xin lỗi đừng khóc nữa. Anh sẽ là bờ vai cho em cả đời này, chỉ gọi tên em cả đời này... Anh yêu em, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng...”
Một ngày trời nắng dịu, bầu không khí thoáng đảng, mát AMHạ Cầm pha một tách cà phê sữa cho mình, một tách cà phê đen cho Doãn Chí Đằng. Xong cô ngồi đối diện nhìn anh chăm chú đọc báo, uống từng ngụm nhỏ ly cà phê sữa ngọt ngào, mãn nguyện hưởng Chí Đằng đang nghiêm nghị đọc báo, anh bỗng liếc nhìn cô đang chống cằm nhìn mình say đắm. Rất hài lòng, anh tháo cặp kính và kẹp tờ báo lại bỏ xuống bàn, nhướng mày hỏi “Mặt anh dính lọ sao?”Nở nụ cười càng tươi, lộ ra cả hàm răng trắng đều như hạt bắp, Hạ Cầm đưa đôi mắt ướt át thường thấy nhìn anh “Không có!” Chồng cô, quả thực rất có sức hút, đeo kính cũng đẹp, mà tháo kính ra cũng đẹp lắm a.“Chứ sao?” Doãn Chí Đằng nhếch miệng, đường cong của đôi môi mỏng thật sự rất gian tà, mà quyến rũ vô cùng. Anh tự lúc nào đã kéo xích ghế mình lại kế bên người ngồi ngay cửa sổ trong phòng ngủ, kê một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế gỗ chắc chắn, hợp với gam màu tường vani dễ sáng từ khung cửa sổ hắt lên người Doãn Chí Đằng, ngược sáng nên Hạ Cầm nào biết khuôn mặt anh đem theo sự mê hoặc cực độ đến cỡ ngô nghê, thật lòng trả lời “Chí Đằng, anh rất đẹp trai.”Doãn Chí Đằng càng nở nụ cười gian trá khi sắp ăn thịt thỏ trước mắt, đôi mắt nâu ấy bây giờ là một màng mờ thâm trầm. Nâng cằm Hạ Cầm lên, anh từ tốn phà hơi nóng ngay môi cô, “Em cũng rất đẹp... à, nhất là khi nằm dưới thân anh...”Hạ Cầm đỏ lựng cả mặt. Vội đấm yêu chồng mình, trách móc, biện hộ khuôn mặt đang phản chủ “Đồ sắc lang!”Tận hưởng phút giây hạnh phúc, Doãn Chí Đằng hôn vào đôi môi vợ yêu, cắn nhẹ vào vành môi cô, sau đó là cuồng vọng trong bể AMHạ Cầm nghe điện thoại từ mẹ chồng được một lúc lâu.“Dạ... vâng, con nhớ rồi ạ! Mẹ... nếu có chuyện gì thì gọi cho con nhé... vâng ạ, làm phiền ba và mẹ rồi. Chúc ba mẹ buổi sáng tốt lành.”Cô đợi mẹ chồng ấn nút tắt máy, mới bỏ di động vào túi áo, nhìn Doãn Chí Đằng đang khoác áo gió màu xanh dương đậm, còn đính nút bạc trên áo, nhìn rất phóng khoáng vẫn thấp thoáng nét lịch chìa tay ra trước cô, nhếch miệng cười kiêu ngạo, giọng đầy ma lực “Đi nào, bà xã!”Cô đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh, bóp chặt, mỉm cười, “Vâng, đi thôi ông xã!”Một ngày trăng mật của đôi vợ chồng mới Cầm còn phân vân xem trong một ngày thì sẽ đi đâu? Vì, Hạ Cầm chỉ gửi gắm Đậu Đậu cho ông bà Nội một ngày thôi. Doãn Chí Đằng rất thoải mái, không cần suy nghĩ anh đã nói “Để anh lo!”Có người chồng lo lắng hết mọi chuyện, ừ! Rất tốt nha! Nên cô rất yên tâm ở chồng phút sau, anh đưa cô đến trước cổng cũ nhà mình, cũng là nhà của Hạ An và Vệ Phong bây cả hồn, cô nhìn anh với đôi mắt khó hiểu. Ơ? Đến nhà anh chị mình làm gì?Nhưng Doãn Chí Đằng chỉ đến để xe bên hông nhà, rồi nắm tay Hạ Cầm đi ra trạm xe ngoài trạm không ít người đang đợi xe bus, trời vừa bảy giờ hơn, mát mẻ vô cùng. Thấp thoáng đâu đó đoàn người đứng đợi, vài ba cố gái nhìn Doãn Chí đất! Hạ Cầm kinh ngạc nhưng là chuyện khác, tay được Doãn Chí Đằng nắm đã đổ đầy mồ hôi. Cái gì đây? Đừng nói là đứng đợi xe bus số 4 đấy nhé?!“Chí Đằng...” cô nghẹn lời, không biết phải nói, biết hỏi gì xe số 4 vừa đến, anh kéo cô lên xe. Mỉm cười, anh dịu dàng nói “Anh tự dưng muốn đi xe bus thôi.”“Đồ nói dối!” Hạ Cầm khẽ nói nhỏ, miệng bất giác nở nụ cười cảm người cùng ngồi vào băng ghế năm xưa, vào chỗ hai người thường hay Cầm năm đó dõi mắt theo từng trạm dừng, đợi chàng trai đẹp như gió xuân ghé Chí Đằng năm đó thích ngồi kế cạnh một cô gái, mỗi ngày chẳng nói chưa được hai câu với nhau, nhưng dường như tâm tình hiểu rõ, động lòng vì nhau khi nào còn chẳng giờ, ngồi lại trên hàng ghế xưa, lòng đầy cảm xúc bình thản... vì cuối cùng hai người cũng đã về bên Chí Đằng gắn một tai nghe vào tai Hạ Cầm, làm cô cực kỳ kích động, miệng càng há to hơn, khi những bài tình ca cũ được hát Thanh Hoa - Châu Kiệt Luân“Chí Đằng...” lại mắc nghẹn ở cổ Chí Đằng đưa ngón tay lên môi mình, khẽ suỵt “Suỵt, bà xã, nghe nhạc thôi.”Đúng vậy! Chỉ nghe nhạc thôi, cơ mà... thật nhanh, bàn tay của anh đã đan chặt vào bàn tay cô. Đầu cô thì dựa vào bờ vai rộng của anh, nhắm nghiền mắt cảm trời đất mới biết, năm xưa, cô muốn được như thế này biết đến nhường nào, cô mong có được người đàn ông này biết bao nhiêu...Mất tám năm...Không nhớ nữa, tám năm qua cô đã trải qua những khổ sở như thế nào... giờ không muốn nhớ nữa...“Năm xưa, anh đã từng ước ao như thế này rất nhiều lần, có thể là... suốt hết năm thứ ba đại học. Được em an tâm dựa đầu vào vai mình, được tay đan tay, được em nói vài câu bớt yên tĩnh, được cùng em nghe hết những bản tình ca hoài không bao giờ chán...” Doãn Chí Đằng đưa tay vuốt sợi tóc vươn xuống má cô, nhẹ nhàng vén sau tai cho cô.“Thật hay! Em cũng đang suy nghĩ như thế...” Hạ Cầm có chút bất ngờ, vì suy nghĩ hai đứa lại trùng hợp như càng siết cả hai cùng bật cười.“Tám năm...” Doãn Chí Đằng buột miệng nói.“Ừm, chớp mắt đã tám năm.” Hạ Cầm phụ hoạ. “Em còn từng ước rằng Em ước gặp anh sớm hơn Hạ An một bước... thật đáng tiếc, vẫn không thể.”Doãn Chí Đằng trầm mặc một lâu, như đang suy nghĩ thấu đáo điều gì đó, cuối cùng, đáp lời “Không! Em đến sớm hơn Hạ An, lỗi là do anh quá nông cạn, không kịp suy xét sự khác nhau giữa hai người, nên ra cớ sự nhầm lẫn.”“Chính xác! Em là gặp bằng xương bằng thịt, Hạ An qua mạng ảo không tính!” Doãn Chí Đằng xoa Cầm dở khóc dở cười, im lặng, không nói nữa. Hôm nay là trăng mật của cô mà!Cứ thế hai vợ chồng trẻ ngồi trên xe bus cho đến trạm cuối cùng... chiếc mp3 của Doãn Chí Đằng đem theo cũng đã cạn lên đồng hồ, đã bốn giờ gian nhanh thật!420 PMHai ngường song song tay trong tay đi đến con phố ẩm thực ở Yên Cầm được Doãn Chí Đằng bồi bổ rất tốt. Nhìn món nào ngon, là cứ mua cho vợ. Năm tờ tiền mệnh giá lớn, chưa đầy hai mươi phút đã chỉ còn lại vài đồng Hạ Cầm đã căng tròn, khó thở vì ăn hơi là người chồng mẫu mực, thấy vợ nhìn gì là mua đó, tất tần tật. Doãn Chí Đằng cũng cảm khái chính Hạ Cầm phải ngăn cản, nói mình không cần - không thích rất nhiều lần, anh mới tin mà cho lúc sau, bị từ chối quá nhiều, tâm tình của phó viện trưởng nào đó thấy buồn rầu.“Em thích gì, muốn gì cứ nói anh. Đừng lo chuyện tiền bạc, chồng em rất hào phóng.” Anh kéo cô lại gần mình, hôn nhẹ vào trán cô. Tiền rõ là anh không thiếu, nhưng niềm vui dành tặng cho cô mới chính là điều anh Cầm chỉ cười, lắc đầu, kéo anh đi lòng vòng khu phố sầm uất bên phải cô không thích, không muốn... mà là vì những thứ đó cô không cần thiết PMHạ Cầm bắt đầu thấy gì đó quen quen, kì kì, ngời ngợi mà lại nghĩ không ra là là...Người đàn ông toả sáng đang đứng đợi mua nước ngọt và bắp rang bơ kia kìa. Xung quanh anh, toát ra thứ không khí gọi là màu hồng. Khuôn mặt đang rất thoả mãn nữa đàn ông khi yêu, có phải lúc nào cũng dễ thoả mãn như vầy không?Người chồng đáng yêu quay lại khi trên tay một ly nước ngọt lớn và một hộp bắp răng bơ size L. Trên tay cô đang cầm hai chiếc vé xem phim, mà mồ hôi tay đã đổ đầy lòng bàn tay...Cô nhớ rồi!“Tôi muốn cùng anh xem một bộ phim kết thúc không tốt đẹp, tôi sẽ ôm chầm lấy anh và khóc...”Me before you...Doãn Chí Đằng đã chọn bộ phim này. Bảo vì cái tên nó, vì nội dung và vì nó là phim tình cảm, hợp với cặp đôi đi xem phim hơn. Cô cũng ậm ừ, cũng nghĩ như lúc sau, trong rạp bật mở đèn lại khi bộ phim đã kết thúc, mọi người đã từ từ bước ra hết Doãn Chí Đằng vẫn ôm vỗ về Hạ Cầm, vì.. ừ, cô khóc rồi.“Tại sao Will lại chết chứ...” Hạ Cầm cuối cùng cũng mở miệng, mà là tiếc thương nam Chí Đằng dở khóc dở cười, càng ôm chặt vợ yêu, giải thích cụt lủn “Vì đạo diễn bảo chết.”Hạ Cầm trừng mắt với anh, môi bặm, đôi mi còn ướt, mày thanh nhíu lại, nhìn cực kỳ đáng yêu lại yếu cười hì hì, ôm vợ mình, lau nước mắt cho cô, “Phim vẫn là phim thôi, đừng để nó làm ảnh hưởng đến mình quá nhiều.”“Anh thì biết gì chứ...” Cô đấm vào ngực anh, trách hôn vào môi cô, nuốt hết lời nói tiếp theo của cô. Môi lưỡi quyện chặt, đem theo sự say đến khi, người lau dọn vào rạp... Hạ Cầm xấu hổ mới bỏ chạy trước. Để lại Doãn Chí Đằng ung dung bước ra, không khỏi phì PMDoãn Chí Đằng kéo Hạ Cầm đến một phòng ở khách sạn trên cao.“Chúng ta không phải về nhà sao? Còn Đậu Đậu...” Hạ Cầm vừa bước theo đôi chân dài của Doãn Chí Đằng vừa thở mệt nhọc.“Ông bà Nội hứa sẽ chăm Đậu Đậu hết hôm nay, em yên tâm.” Anh nói xong, đã đẩy cửa một phòng, bước Cầm trợn mắt, khó tin với hình ảnh diễn ra trước căn phòng với kính chỉ toàn kính, bốn bề là một màu trời xanh đen thẳm, hàng vạn ngôi sao sáng đến chói cả mắt. Cô chợt thấy, có ngôi sao băng vừa bay ngang.“Anh...” cô cứng lưỡi.“Tôi đã từng ước được ngắm sao cùng anh...”Doãn Chí Đằng ôm eo cô, mặt đối mặt, cười hiền, “Anh xin lỗi, trời hôm nay chẳng có lấy một ngôi sao, nên phải dùng đến máy chiếu...”Hạ Cầm lắc đầu nguầy nguậy, mắt lại ươn ướt. “Chí Đằng, như thế này là tốt lắm rồi, em vui lắm!”Anh nhéo mũi đã ửng hồng của cô, giọng trầm ấm yêu chìu “Miễn là bà xã thích, ông xã sẽ làm tất cả!”Lòng Hạ Cầm tràn ngập hạnh phúc, cô cọ vào cằm anh, ôm anh như cách anh ôm lấy mình.“Ông xã à, em yêu anh.” Cô thì thào, hai má đã ửng thơm vào tóc cô, cũng đáp lời “Anh cũng yêu em, bà xã của anh!”Hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, hai người cùng nhau đắp chung một chiếc chăn lông ấm áp, cùng nằm trên một chiếc nệm mềm mại, kể nhau nghe những lời chân thành từ sâu trong lòng mình, kể những việc đã từng trải trong cuộc sống, kể về một cuộc sống hạnh phúc về sau này và ngắm sao...1200 AMDoãn Chí Đằng kết thúc vào ngày hôm đó bằng một nụ hôn dành tặng cho Hạ Cầm, anh siết chặt cô trong lòng mình, kiềm chế sự chiếm hữu đang bùng phát... nhưng người giải thoát cho anh lại là cô. Cứ thế, anh đè cô dưới thân thể mình, dịu dàng nâng niu cô cho đến khi mệt lã...Cuối cùng, hai người tiến vào mộng về sau một ngày, Hạ Cầm dọn dẹp lại đồ cũ nằm trong một chiếc rương dưới gầm giường. Đó là chiếc rương cũ của đang hăng say lau bụi, từ đống sách cô cầm, rớt ra cuốn nhật ký năm xưa vừa lên cao đẳng đã lướt đến mấy trang dở hơi mình đã từng viết rồi từng khóc bù lu bù đến một trang, cô kinh ngạc, hai tay bỗng run muốn được yêu một lần, dù kết quả có làm tôi đau đớn đến cỡ nào, tôi có thể chấp nhận được tất cả. Chỉ có điều... người đó phải là anh!Tôi không mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua tháng ngày bình dị. Cùng nhau uống một cốc cà phê vào buổi sớm mai, cùng nhau dạo phố không cần tìm đến địa điểm dừng chân đã định, cùng nhau ngồi trên chuyến xe bus năm xưa, chia nhau một bên dây phone nghe bài tình ca cũ. Tôi muốn cùng anh xem một bộ phim tình cảm kết thúc không tốt đẹp, tôi có thể ôm lấy anh khóc sướt mướt, anh cũng sẽ ôm chầm lấy tôi vỗ về an ủi, anh sẽ hứa hẹn với tôi đủ điều. Sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu...Thế nhưng, đó vẫn chỉ là sự khao khát trong cuộc đời tôi, vì anh mãi mãi là cơn gió xuân không điểm dừng chân. Dù tôi và người anh yêu, giống nhau không khác một điểm, cả giọng nói cũng như hoà tan thành một, thế mà... anh vẫn có thể nhận ra tôi là ai, người anh yêu là ai...Tôi chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là tôi, tại sao lại là người chị song sinh của tôi? Tại sao tôi không thể gặp anh sớm hơn...Hai đoạn cuối cùng đã bị Doãn Chí Đằng gạch xoá không thương tiếc, còn được anh viết bằng mực đỏ bên cạnh, ba từ Đà THỰC dưới là dòng chữ rắn chắc, hiên ngang như tính khí của anhDOÃN CHÍ ĐẰNG MÃI MÃI LÀ CỦA CỐ HẠ CẦM!Rồi nhớ lại hôm trăng mật... Cô bật cười, nước mắt ấm nóng cũng thi nhau chảy xuống má.“Bà xã ơi, anh làm về rồi!”Bỗng cô nghe giọng từ dưới nhà vọng vào, cô biết là ai đã khỏi kích động, cô chạy xuống lầu, trong sự hối hả và niềm hạnh phúc đang trào ngược lại, Doãn Chí Đằng cau mày, “Hạ Cầm! Đi từ từ thôi, chân em rất yếu! Lỡ trật chân nữa thì biết làm sao?!”Cô ôm chầm anh, nghe trách yêu của anh thì hạnh phúc càng nhân đôi. Cô chỉ cười, thỏ thẻ lời yêu “Ông xã, em nhớ anh lắm!”Lửa giận bùng phát bị xẹp suốt thấy thương, Doãn Chí Đằng chỉ biết thở dài, phối hợp choàng tay qua ôm eo cô, “Bà xã, anh cũng rất nhớ em.”Cô ngẩn đầu cọ vào cằm anh, “Anh mệt không?”“Không.” Nói xong bỗng bế cô lên, hôn vào má, thấy thiếu thiếu gì đó, bèn nhớ ra, “Đậu Đậu và Viên Viên đâu?”“Hai anh em ngủ trên phòng rồi.” Hạ Cầm đáp ừ một tiếng, tiện đang bế, liền đem người đẹp về phòng căn phòng, bèn phát ra tiếng Hạ Cầm đang cười, xong rồi những tiếng tiếp theo nghe thôi cũng má hồng tim bên kia căn phòng màu hồng nhỏ, đầy ắp đồ chơi, là một cậu bé bảy tuổi đang ôm trong lòng bé gái hai tuổi xinh xắn ngủ ngon lành trên giường. Khoé môi cậu vẫn đem theo ý cười vào trong cả giấc mơ của cậu là hình ảnh cả gia đình đang đi trên một thảo nguyên xanh ngát, ba và mẹ nắm tay cậu bước đi, Tiểu Viên đáng yêu của cậu được ba bồng bế trên cổ, cười vui vẻ lộ ra hàm răng chưa mọc hết đầy hình ảnh này đã xuất hiện ở hiện thực vào hôm chủ nhật tuần trước thôi nha.
đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn