Một số khuyến nghị với học viên mới bắt đầu tu luyện. Một số góp ý, khuyến nghị đối với học viên mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công) tại Việt Nam. 26 thg 3, 2020. 9 phút.
Nghe Giảng Pháp Luân Công Bài 1. Pháp Luân Công được phổ truyền tại Trung Quốc từ thời điểm năm 1992. Vào thời điểm đó, trào lưu khí công của trung hoa đang lên rất cao trào. Pháp Luân Công vẫn rất khá nổi bật vào thời điểm đó cùng với 5 bài xích tập đơn giản và
NGHIÊN CỨU ẢNH HƯỞNG CỦA MỘT SỐ THÔNG SỐ CÔNG NGHỆ ĐẾN ĐỘ NHÁM BỀ MẶT CHI TIẾT KHI MÀI PHẲNG VẬT LIỆU CÓ ĐỘ DẺO CAO Người hướng dẫn khoa học: TS. Trương Hoành Sơn Người thực hiện: Dương Hải Nam LUAN VAN CHAT LUONG add Hà Nội, download ngày 18 tháng:10 nămluanvanchat
Bài 4: Pháp Luân Chu Thiên Pháp. Một cồn tác trong bài xích 3 Pháp Luân Công (ảnh học tập viên Pháp Luân Công). Bài tập 4 đó là để năng lượng lưu thông một vòng quanh thân thể, tất cả cả phương diện âm và mặt dương. Luyện bài động tác này có thể nhanh nệm khai thông
Để hồn thành tốt khóa luận tốt nghiệp với đề tài “Giải pháp marketing phát triển thị trường khách du lịch nội địa của khách sạn Spring Flower, công ty cổ phần đầu tư THAICOM Việt Nam, Hà Nội” ngoài sự nỗ lực học hỏi của bản thân cịn có sự hướng
9 bài giảng Pháp Luân Công: Nội dung và cách học hàng ngày. Pháp Luân Công từ khi được truyền ra tại Trung Quốc năm 1992 cho đến nay đã có mặt tại hơn 140 quốc gia và vùng lãnh thổ. Không phân biệt ngôn ngữ, dân tộc, những người theo học đều luôn dành thời gian để học
GOxGw. Bài giảng thứ tám Tịch cốc Một số người đề cập đến vấn đề tịch cốc. Hiện tượng tịch cốc có tồn tại; không chỉ có trong giới tu luyện, trong toàn thể xã hội nhân loại chúng ta cũng có không ít người xuất hiện tình huống này. Có người không ăn không uống trong mấy năm [liền], hoặc mười mấy năm [liền], nhưng vẫn sống tốt. Có người nói tịch cốc là thể hiện của một tầng nào đó; có người nói tịch cốc là biểu hiện của thân thể tịnh hoá; cũng có người nói tịch cốc là quá trình tu luyện tại cao tầng. Thực ra đều không phải. Vậy hỏi đó là điều gì? Trên thực tế tịch cốc chính là một phương pháp tu luyện đặc thù mà chúng ta sử dụng trong [một số] hoàn cảnh đặc định. Vào hoàn cảnh đặc định nào thì sử dụng đến nó? Vào thời Trung Quốc cổ đại, nhất là trước khi thành lập tôn giáo, có rất nhiều người tu luyện họ đều sử dụng phương pháp mật tu, tu luyện đơn độc; đi vào núi sâu hoặc chui vào hang động trong núi mà tu, tách ly xa khỏi nơi con người quần tụ sinh sống. Một khi làm như vậy sẽ động chạm đến vấn đề nguồn cấp lương thực. Nếu như họ không sử dụng phương pháp tịch cốc, thì hoàn toàn tu luyện không được, sẽ chết đói chết khát ở đó. Khi tôi từ Trùng Khánh đến Vũ Hán giảng Pháp, ngồi thuyền xuôi dòng Trường Giang về phía Đông, thì thấy hai bên bờ Tam Hiệp có một số động đá ở lưng chừng núi, nhiều vùng núi danh tiếng cũng có những [hang động] như thế. Người tu luyện trong quá khứ sau khi dùng dây để trèo vào trong, liền cắt đứt dây đi, [rồi] tu luyện ở trong động; [nếu] không tu luyện xuất lai, thì sẽ chết ở trong đó. Không có nước, không có lương thực, họ đã sử dụng phương pháp tu luyện đặc thù ấy ở trong chính hoàn cảnh cực kỳ đặc thù này. Có nhiều công pháp đã trải qua quá trình truyền thừa như vậy, do đó nó có tịch cốc; có nhiều công pháp không có tịch cốc; các công pháp được truyền xuất ra nơi xã hội chúng ta hiện nay đa số là không có điều này. Chúng tôi giảng rằng luyện công phải chuyên nhất, chư vị không thể mong muốn theo cách con người như thế nào liền làm nấy. Chư vị cho rằng nó rất tốt, chư vị cũng muốn tịch cốc; hỏi chư vị tịch cốc làm gì? Có người cho rằng [nó] rất tốt, [nên] hiếu kỳ, hoặc cho rằng bản thân mình công phu cao rồi, có thể hiển thị này khác; các chủng tâm thái của người ta đều có [cả]. Ngay cả khi dùng phương pháp ấy tu luyện, thì cũng phải tiêu hao năng lượng của tự thân để bổ sung cho thân thể, do vậy cái được chẳng bõ cho cái mất. Như mọi người đã biết, nhất là sau khi thành lập tôn giáo, khi chư vị trong chùa ngồi thiền, bế quan, đều có người cung cấp cho chư vị trà và thức ăn, [nên] không động chạm đến vấn đề này. Nhất là chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, chư vị hoàn toàn không cần phải dùng đến phương pháp này; hơn nữa pháp môn chư vị nếu không có [nó] thì chư vị không thể [tập luyện nó mà] loạn. Nếu chư vị thật sự muốn tịch cốc, chư vị cứ thử tu. Theo tôi được biết, thông thường khi sư phụ truyền công lên cao tầng, nếu thật sự đưa người lên, [và] tại pháp môn của ông có tịch cốc, thì có thể xuất hiện hiện tượng ấy, nhưng ông không thể phổ cập [rộng rãi], thông thường đều mang đồ đệ đi mật tu, tu đơn độc. Hiện nay cũng có các khí công sư dạy người ta tịch cốc. Tịch cốc được không? Rốt cuộc không tịch được; hỏi ai tịch được nào? Tôi thấy không ít [người] phải nhập viện, không ít người xuất hiện nguy hiểm đến sinh mệnh. Vậy tại sao xuất hiện tình huống ấy? Hiện tượng tịch cốc phải chăng không có? Có. Nhưng có một điểm trạng thái này của xã hội người thường chúng ta, không ai được phép tự dưng phá hoại, không cho phép phá hoại. Không nói trên toàn quốc bao nhiêu người luyện công không ăn không uống, chỉ nói riêng nơi Trường Xuân này ai ai cũng không ăn không uống, tôi nói vậy thì giản tiện quá rồi! Khỏi phải vội vàng làm cơm nữa. Nông dân làm ruộng vất vả khó nhọc là thế, giờ [không ai] cần ăn nữa, rất giản tiện; cứ làm việc mãi, khỏi phải ăn. Như vậy có được không? Đó còn là xã hội nhân loại không? Khẳng định là không được, không cho phép sự việc như thế can nhiễu đến xã hội người thường trên diện rộng. Khi một số khí công sư truyền tịch cốc, xuất hiện rất nhiều nguy hiểm. Có người chấp trước vào truy cầu tịch cốc, nhưng cái tâm kia của họ chưa hề bỏ, còn rất nhiều tâm của người thường chưa hề vứt bỏ, khi thấy đồ ăn ngon nhưng không được ăn liền thèm quá, cái tâm ấy của họ hễ khởi lên là không ổn rồi. Họ thấy rất sốt ruột phải ăn gì đó, dục vọng thăng lên liền phải ăn, không ăn cảm thấy đói. Nhưng ăn vào phải nôn ra, không ăn vào được; điều này tạo thành tinh thần căng thẳng, sợ hãi ghê lắm. Rất nhiều người đã vào bệnh viện, thực sự đã có rất nhiều người gặp nguy hiểm đến sinh mệnh. Cũng có người tìm đến tôi nhờ tôi xử lý những ca loạn bậy ấy; tôi không muốn quản sự việc này. Có những khí công sư rất hồ đồ, không ai muốn theo [xử lý] những sự loạn bậy cho họ. Hơn nữa, chư vị tịch cốc mà gặp vấn đề, thì chẳng phải là vì tự chư vị cầu? Chúng tôi giảng rằng hiện tượng ấy tồn tại, nhưng nó không phải là trạng thái nào đó xuất hiện ở cao tầng, cũng không phải là phản ánh đặc thù gì, nó chẳng qua chỉ là một phương thức tu luyện được dùng trong một tình huống đặc thù, nhưng không thể phổ cập nó được. Có không ít người truy cầu tịch cốc, lại còn gọi nó thành tịch cốc thế này thế khác, bán tịch cốc’, cũng phân thành đẳng cấp Có người nói rằng họ [chỉ cần] uống nước, có người nói [chỉ cần] ăn hoa quả; đó đều là tịch cốc giả. Sau một thời gian lâu, đảm bảo sẽ không còn được nữa. Người chân chính tu luyện; một khi vào sơn động, [thì] không ăn không uống, đó là tịch cốc chân chính. Trộm khí Nói về trộm khí, có người biến sắc như nói đến cọp vậy, sợ quá không dám luyện công. Nhiều vị vì giới tu luyện có người truyền nhiều thuyết như tẩu hoả nhập ma, trộm khí, mà làm cho người ta không dám luyện công, không dám tiếp xúc với khí công. Nếu như không có những thuyết ấy, có thể sẽ có nhiều người luyện công hơn nữa. Cũng có một số khí công sư tâm tính bất hảo, chuyên môn dạy những thứ ấy, làm cho giới tu luyện ô yên chướng khí; thực ra không đáng sợ như họ nói đâu. Chúng ta giảng khí chỉ là khí, dẫu cho chư vị có nói thành hỗn nguyên khí’, khí này khí nọ [đi nữa]. Hễ thân thể người ta có khí, thì cá nhân ấy vẫn ở trong tầng chữa bệnh khoẻ người, cho nên chưa được tính là người luyện công. Người ta chỉ cần có khí, thì minh chứng rằng cá nhân ấy chưa đạt được đến thân thể tịnh hoá cao độ, đó chính là vẫn còn khí bệnh, điều này là khẳng định. Người trộm khí cũng ở trong tầng khí ấy thôi; chúng ta là người luyện công nào có ai cần cái khí dơ bẩn ấy? Người không luyện công khí của thân thể họ rất dơ, luyện công rồi có thể trong sáng ra. Chỗ có bệnh có thể hiển lộ ra một cục vật chất màu đen có mật độ rất cao. Luyện tiếp dần dần, đến khi thật sự đạt đến chữa bệnh khoẻ người, khí sẽ dần dần chuyển sang màu vàng. Luyện tiếp sẽ thật sự chữa bệnh khoẻ người, cũng không còn khí nữa, tức là tiến nhập sang trạng thái nãi bạch thể’. Như vậy cũng nói có khí là có bệnh. Chúng ta là người luyện công, luyện công ai còn muốn khí làm gì? Bản thân tự mình cần tịnh hoá, cớ chi còn muốn khí dơ bẩn kia chứ! Khẳng định là không cần. Người muốn khí cũng là ở trong tầng khí, ở tầng khí họ không phân biệt được đâu là khí tốt, đâu là khí xấu, họ không có bản sự ấy. Còn khối chân khí ở đan điền nơi thân thể chư vị thì họ không động đến được; chỗ nguyên khí ấy phải là người có công phu cao mới có thể động đến được. [Còn] khí dơ bẩn kia trong thân thể, thì để họ trộm lấy; có gì là quan trọng đâu. Khi tôi luyện công nếu muốn quán khí, chỉ cần nghĩ một chút, một lúc bụng này sẽ đầy ngay. Đạo gia giảng thiên tự trang, Phật gia giảng ôm khí quán đỉnh; trong vũ trụ có [toàn là] khí, chư vị có thể suốt ngày quán vào trong. Huyệt lao cung khai mở, huyệt bách hội đả khai, chư vị quán vào trong, ý đặt đan điền, tay [bưng] khí vào trong, một lúc sẽ đầy thôi. Chư vị dẫu có quán đầy đến mấy cũng có tác dụng gì đâu? Có người khi luyện khí luyện rất nhiều, cảm thấy ngón tay trướng lên, thân thể trướng lên. Người khác đến bên, cảm nhận thấy chung quanh [vị ấy] có một trường. Ái chà, bạn luyện công luyện tốt thật đấy’. Tôi nói rằng chẳng là gì cả, hỏi công ở đâu? Vẫn là luyện khí thôi, khí nhiều đến mấy cũng không thay thế được công. Mục đích luyện khí là lấy khí tốt bên ngoài giao hoán với khí bên trong thân thể, là để tịnh hoá thân thể; hỏi giữ khí ấy để làm gì? Chư vị tại tầng ấy, [khi] chưa có thay đổi về bản chất, [thì] nó cũng không phải là công. Chư vị trộm được bao nhiêu đi nữa, chư vị bất quá chỉ là cái bao khí to; hỏi có tác dụng gì? Nó chưa chuyển hoá hướng đến vật chất cao năng lượng. Do đó chư vị sợ gì, họ thật sự [muốn] trộm thì [để họ] trộm. Mọi người thử nghĩ coi, thân thể chư vị có khí là có bệnh. Như thế khi trộm khí, chẳng phải cũng trộm luôn cả khí bệnh của chư vị có phải không? Họ hoàn toàn không phân biệt được điều ấy, bởi vì người muốn khí cũng ở tại tầng khí này [thôi], họ chưa có bản sự gì cả. Người có công sẽ không muốn khí, điều ấy là khẳng định. Không tin thì chúng ta làm thí nghiệm, [nếu họ] thật sự muốn trộm khí thì chư vị đứng ở kia cho họ trộm, một mặt chư vị nghĩ rằng đang quán khí vũ trụ vào trong, còn họ ở đằng sau trộm khí. Chư vị sẽ thấy thật là tốt, thay cho chư vị [làm] tăng nhanh tịnh hoá thân thể, chư vị đỡ khỏi phải xung quán xung quán. Bởi vì tâm mà họ xuất phát là xấu, muốn trộm lấy những thứ của người khác, dẫu rằng là [trộm lấy] thứ không tốt, họ cũng đã phạm phải việc tổn đức; do đó họ phải cấp đức cho chư vị. Nó hình thành một thứ đối lưu, một phía lấy khí của chư vị, một phía cấp đức cho chư vị. Cá nhân lấy trộm khí ấy không hiểu biết; nếu họ biết thế thì họ đã không dám làm! Phàm là người trộm khí, sắc mặt đều xanh, đều là như vậy. Đến công viên luyện công, rất nhiều người đều là để [bài trừ khí] bệnh, bệnh nào cũng có. Người ta khi trị bệnh, là phải bài xuất ra; nhưng người trộm khí ngay cả bài xuất ra cũng không, mà lại [rước vào] thân, khí bệnh nào cũng có; ngay cả trong thân thể cũng tối đen như mực. Họ cứ tổn đức mãi, bên ngoài của họ cũng đen, trường nghiệp lực thật to lớn, đức tổn mất nhiều rồi, thì bên trong bên ngoài cũng đen. Người trộm khí nếu biết rằng bản thân mình đã thay đổi như thế, đang cấp đức cho người ta, đang làm công việc thật dại khờ như thế, thì họ đã không làm như vậy. Có người nói rất huyền [bí] về khí Ông ở Mỹ, tôi phát khí ông có thể tiếp được; ông đợi ở ngoài bức tường, tôi phát khí ông sẽ tiếp được’. Có người rất mẫn cảm, hễ phát khí liền tiếp được ngay. Tuy nhiên khí ấy không truyền trong không gian này, nó dẫn ở không gian khác; tại không gian khác kia ở đó không có bức tường. Vì sao có khí công sư ở chỗ đất bằng phẳng phát khí, chư vị lại không cảm giác thấy gì? Ở không gian khác ấy có chỗ gián cách; do vậy khí không có lực xuyên thấu to lớn như chúng ta giảng. [Điều] thật sự có tác dụng cũng chỉ là công. Người luyện công khi có thể phát xuất công, thì họ đã không còn khí nữa; phát xuất ra một loại vật chất cao năng lượng; dùng thiên mục mà nhìn thì thấy là một loại ánh sáng. Phát đến thân của người khác, có một cảm giác nóng bừng, trực tiếp có thể ước chế người thường. Tuy nhiên điều đó vẫn không đạt đến mục đích trị bệnh hoàn toàn; chỉ phát huy tác dụng ức chế. Muốn thật sự trị bệnh thì phải có công năng tồn tại; mỗi chủng bệnh có một chủng công năng tương ứng nhắm vào. Ở mức cực vi quan, từng vi lạp của công, đều có hình tượng giống với cá nhân chư vị. Chúng có khả năng nhận thức được người ta, đều có linh tính, là vật chất cao năng lượng; người khác dẫu có trộm lấy đi, thì chúng liệu có thể ở lại đó hay không? Chúng sẽ không ở đó, cũng không đặt lên được, [chúng] không phải là thứ của bản thân người ấy. Phàm là người luyện công chân chính, thì ai sau khi đã xuất hiện công đều có sư phụ quản; sư phụ ở đó thấy chư vị đang làm gì; lấy những thứ của người ta, thì sư phụ của họ cũng không chấp nhận. Thu khí Trộm khí’ và thu khí’ không phải là những vấn đề mà chúng tôi phải giải quyết cho chư vị khi truyền công tại cao tầng. [Mà] là vì tôi còn có một mục đích như thế này khôi phục danh tiếng của tu luyện, làm một số điều tốt, mà giảng rõ ra một số hiện tượng bất lương; trước đây không có ai giảng. Nếu mọi người chúng ta đều biết về nó, thì những người kia không thể mãi làm điều xấu nữa; một số người hễ [nói] đến những chân tướng bất minh trong khí công là biến sắc cứ như thể là nói về cọp dữ vậy. Khí vũ trụ thật là [nhiều], có người giảng khí thiên dương, khí địa âm. Chư vị cũng là các phần tử trong vũ trụ, chư vị cứ thu [khí vũ trụ] đi. Tuy nhiên có người không thu khí vũ trụ, họ chuyên môn dạy người ta thu khí của cây; còn tổng kết ra kinh nghiệm khí cây dương màu trắng, khí cây tùng màu vàng, rồi thu như thế nào, thu vào thời gian nào. Cũng có người nói Trước nhà tôi có cái cây, tôi đã thu khí của nó làm nó chết rồi’. Bản sự ấy được tính là gì đây? Đó chẳng phải làm điều xấu là gì? Như mọi người đã biết, chúng ta tu luyện chân chính, [chúng ta] chú trọng các tín tức có tính lương [thiện], chú trọng đến việc đồng hoá với đặc tính vũ trụ; chư vị chẳng phải nói về vấn đề Thiện là gì? Đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, phải chú trọng Thiện. Chư vị cứ làm điều xấu liệu có thể tăng công hay không? Có thể hết bệnh không? Chẳng phải hoàn toàn tương phản với người tu luyện chúng ta là gì? Đó cũng là sát sinh làm điều xấu! Có lẽ cũng có người nói Thầy càng giảng càng huyền [hoặc], giết động vật là sát sinh, mà giết thực vật cũng là sát sinh’. Thực ra đúng như vậy đấy, trong Phật giáo giảng lục đạo luân hồi; trong lục đạo luân hồi chư vị có thể biến thành thực vật; trong Phật giáo [giảng] như thế. Tại đây chúng tôi không giảng như vậy. Nhưng chúng tôi nói với mọi người, cây cũng là sinh mệnh; không chỉ là sinh mệnh, mà còn có hoạt động tư duy rất cao. Ví dụ có một vị ở Mỹ chuyên làm các nghiên cứu điện tử, dạy người ta dùng máy dò nói dối. Một hôm vị này có hứng khởi bèn tức thời nối hai cực của máy dò nói dối lên một cây ngưu thiệt lan hoa, rồi tưới nước vào chỗ gốc cây hoa, sau đó vị này phát hiện rằng bút điện tử của máy dò nói dối lập tức vẽ một đường cong. Đường cong ấy chính là tương đồng với loại đường cong mà đại não của người ta trong một thời gian ngắn hưng phấn, cao hứng mà sinh ra. Lúc đó vị này sửng sốt, thực vật có cảm tình là sao! Vị ấy dường như muốn chạy ra đường cái mà hô lớn thực vật cũng có cảm tình’. Khởi phát từ sự việc đó, vị ấy mau chóng triển khai nghiên cứu theo phương diện này, đã làm rất nhiều thực nghiệm. Có một lần, vị này đặt hai cái cây với nhau, rồi bảo học sinh của mình dẫm đạp một cái cây trước mặt cái cây kia, dẫm đạp cho chết đi. Sau đó đưa cái cây kia vào phòng, nối vào máy dò nói dối; rồi bảo năm em học sinh lần lượt đi từ ngoài vào. Bốn em học sinh đầu đi vào, không có phản ứng gì cả. Đến khi học sinh thứ năm vốn đã dẫm đạp cây nọ bước vào, thì [em này] còn chưa kịp tiến đến, bút điện tử đã lập tức vẽ nên một đường cong; khi người ta sợ hãi mới có thể vẽ xuất ra đường cong như thế. Vị này kinh ngạc quá! Sự việc ấy đã minh chứng một vấn đề rất lớn chúng ta xưa nay vẫn nhìn nhận rằng con người là sinh mệnh cao cấp, con người có khả năng cảm quan, có thể nhận thức phân biệt, có đại não, có thể phân tích. Còn thực vật cớ chi [có thể] nhận thức phân biệt được, nó không có giác quan kia mà? Trong quá khứ ai mà nói rằng thực vật có cảm quan, có tư duy, có cảm tình, có thể nhận thức được con người, thì người ta bèn nói là mê tín. Mà không chỉ có vậy, về một số phương diện [thực vật] dường như còn vượt trội hơn cả con người chúng ta hôm nay. Có một hôm vị kia nối máy dò nói dối vào một cái cây, sau đó vị ấy nghĩ Làm thí nghiệm nào đây nhỉ? Mình đốt thử cái lá của nó xem, xem xem có phản ứng nào nhé’. Vị ấy vừa suy nghĩ như vậy, chưa có đốt, mà bút điện tử đã mau chóng vẽ ra một đường cong, chính là khi con người kêu cứu mạng mới có thể vẽ ra đường cong như vậy. Công năng siêu cảm loại này, quá khứ gọi là tha tâm thông, là một tiềm năng, bản năng của con người; tuy nhiên nhân loại ngày nay đều đã thoái hoá, chư vị cần phải tu luyện từ đầu, phản bổn quy chân, phản hồi về bản tính tiên thiên của chư vị, thì chư vị mới có thể có được nó. Vậy mà [thực vật] đã có rồi, chư vị nghĩ gì nó liền biết, nghe vậy thật là huyền [hoặc], nhưng đó là những thí nghiệm khoa học hết sức thực tại. Vị này đã làm các thí nghiệm, còn có công năng dao khống từ cự ly xa. Luận văn của vị ấy sau khi công bố ra, toàn thế giới rất chấn động. Các nhà nghiên cứu thực vật tại các quốc gia đều đang triển khai nghiên cứu theo phương diện này, ở nước ta cũng có làm; điều ấy đã không còn là thứ gì mê tín nữa. Hôm rồi tôi đã giảng một câu, rằng những gì phát sinh, phát minh và phát hiện nơi nhân loại chúng ta hôm nay đã đủ để cải biến sách giáo khoa hiện nay của chúng ta rồi. Nhưng do ảnh hưởng của quan niệm truyền thống, người ta không muốn thừa nhận nó, và cũng chưa có ai chỉnh lý một cách có hệ thống những điều ấy. Ở một công viên ở [tỉnh] Đông Bắc, tôi thấy một đám cây tùng đã chết gục. Không biết được một số người kia luyện là luyện thứ gì, lăn lộn khắp đất, lăn lộn xong rồi, chân thu [khí] thế này, tay thu [khí] thế kia, và sau một thời gian không lâu đám cây tùng ấy vàng [úa] rồi chết cả. Chư vị đang làm việc tốt hay xấu đây? Đứng tại góc độ người luyện công chúng ta mà xét, ấy là sát sinh. Chư vị là người luyện công thì chư vị cần phải làm người tốt, dần dần đồng hoá với đặc tính vũ trụ, bỏ những thứ không tốt của mình. Còn nếu đứng tại góc độ người thường mà xét, [đó] cũng không phải làm việc tốt, mà là phá hoại của công, phá hoại cây xanh, phá hoại cân bằng sinh thái; đứng tại góc độ nào mà giảng cũng thấy không phải việc tốt. Khí trong vũ trụ thật là [nhiều], chư vị cứ thu thôi có sao đâu. Có người có năng lượng rất lớn, sau khi luyện đến một tầng nhất định, thì thật sự huơ tay một cái là khí của cả một vùng thực vật lớn lập tức thu được ngay. Nhưng bất quá chỉ là khí, thu nhiều đến mấy thì đã sao? Có người đến công viên không làm điều gì khác, họ nói Tôi không cần luyện công, tôi vừa đi vừa thu [khí] là được rồi, tôi luyện thế là xong rồi. Đắc khí là được rồi.’ Họ tưởng rằng khí là công. Người ta đến gần vị này, cảm thấy thân thể vị ấy ơn ớn lạnh. Khí thực vật ấy chẳng phải âm tính là gì? Người luyện công giảng âm dương cân bằng; thân thể vị ấy toàn là mùi dầu cây tùng, mà vẫn tưởng rằng bản thân mình luyện tốt ghê lắm. Ai luyện công thì đắc công Vấn đề ai luyện công ai đắc công’1 là một vấn đề cực kỳ then chốt. [Khi] người khác hỏi tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp có chỗ nào hay, tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể đạt được công luyện người’, thu ngắn thời gian luyện công; có thể giải quyết vấn đề không có thời gian luyện công, nhưng vẫn được luyện công một cách trường kỳ. Đồng thời chúng ta cũng là công pháp tính mệnh song tu chân chính, sự biến hoá thân thể vật chất này của chúng ta sẽ rất to lớn. Pháp Luân Đại Pháp còn có một chỗ tốt lớn nhất, trước đây tôi chưa từng giảng, chỉ có hôm nay tôi mới giảng xuất lai. Bởi vì nó liên quan đến vấn đề rất to lớn trong lịch sử xa xưa, cũng có ảnh hưởng mạnh mẽ đến giới tu luyện; trong lịch sử từ xưa đến nay chưa có ai dám chỉ ra, và cũng không cho phép họ chỉ ra; nhưng tôi không thể không giảng [điều này]. Có đệ tử nói Mỗi lời của Đại Sư Lý Hồng Chí đều là thiên cơ, là tiết lộ thiên cơ’. Tuy nhiên chúng tôi thật sự đưa người lên cao tầng, chính là độ nhân. Phải chịu trách nhiệm đối với mọi người, có thể gánh chịu trách nhiệm ấy, do đó không phải là tiết lộ thiên cơ. Còn không chịu trách nhiệm mà nói thuyết tuỳ tiện thì chính là tiết lộ thiên cơ. Hôm nay chúng tôi nói ra vấn đề này chính là vấn đề ai luyện công ai đắc công. Theo tôi thấy thì tất cả các công pháp hiện nay, bao gồm cả [công pháp] Phật gia, Đạo gia và Kỳ Môn công pháp từ lịch sử đến nay đều tu luyện phó nguyên thần phó ý thức của người ta, đều là phó nguyên thần đắc công. Chúng tôi ở đây giảng về chủ nguyên thần, chính là tư duy của bản thân mình, tự mình nếu biết rõ mình đang suy nghĩ gì, thực hiện gì, đó chính là bản thân mình thực sự. Còn phó nguyên thần làm những gì thì chư vị hoàn toàn không hay biết. Tuy nó và chư vị đồng thời xuất sinh, gọi bằng cùng một tên, làm chủ một thân thể, lớn lên cùng dạng như nhau; nhưng nói một cách chặt chẽ thì nó không phải chư vị. Trong vũ trụ có [Pháp] lý rằng ai mất thì được, ai luyện công thì đắc công. Các công pháp trong lịch sử đều dạy người ta khi luyện công phải mơ mơ tỉnh tỉnh, không suy nghĩ gì hết, sau đó nhập định thâm sâu, định đến mức rốt cuộc bản thân mình không còn biết gì nữa. Có người đả toạ ba giờ đồng hồ tựa như trong nháy mắt; người khác còn khâm phục định lực của họ. Thực ra họ đã luyện hay chưa luyện? Bản thân họ hoàn toàn không biết. Đặc biệt công pháp Đạo gia giảng thức thần tử nguyên thần sinh’. Thức thần’ mà họ nói chính là chủ nguyên thần’ mà chúng ta đề cập đến; còn nguyên thần’ mà họ nói chính là cái mà chúng ta gọi là phó nguyên thần’.[Nếu] thức thần’ thật của chư vị mà chết, thì chư vị thực sự đã chết rồi, chủ nguyên thần thật sự không còn nữa. Có người luyện công pháp khác nói với tôi Thưa Thầy, khi con luyện công, con không nhận ra ai ở nhà con nữa’. Còn có người nói với tôi Con không giống như người ta luyện công thức khuya dậy sớm, con về nhà ngả lưng một cái, bản thân con liền xuất ra luyện công; con nằm đó xem con xuất ra luyện công’. Tôi thấy rằng như thế thật đáng buồn; nhưng cũng không đáng buồn! Vì sao người ta độ phó nguyên thần? Lã Động Tân có câu Ta thà độ động vật còn hơn độ nhân’. Thực ra con người rất khó ngộ; bởi vì người thường chịu nhận chỗ mê của xã hội người thường, khi lợi ích hiện thực trước mắt liền không vứt bỏ cái tâm ấy được. Chư vị không tin [ư]; có người nghe xong bài giảng ra khỏi lễ đường, liền biến thành người thường; ai gây [sự] với họ, đụng phải họ, họ liền không chịu. Qua một giai đoạn thời gian, hoàn toàn không còn coi bản thân mình là người luyện công nữa. Rất nhiều người tu Đạo trong lịch sử đều thấy rõ điểm này; con người rất khó độ, chính vì chủ nguyên thần của con người mê quá rồi. Có người ngộ tính tốt, [nói] một chút là thấu [hiểu]. Một số người có giảng thế nào họ cũng không tin, họ cho rằng chư vị nói phóng đại. Chúng tôi bảo họ tu luyện tâm tính như thế, nhưng họ hễ đến chốn người thường liền muốn sao làm vậy. Họ cho rằng những lợi ích rất thiết thực, động chạm đến được, đạt được nơi người thường mới là lợi ích thiết thực, còn phải đắc những thứ ấy. Pháp mà Sư phụ giảng, nghe thì thấy có đạo lý, nhưng không thực hiện nổi. Chủ nguyên thần con người khó độ nhất, nhưng phó nguyên thần có thể thấy cảnh tượng không gian khác. Nên người ta nghĩ Ta hà tất phải độ chủ nguyên thần của ngươi, [phó nguyên thần] cũng là ngươi, ta độ nó cũng vậy phải không? Đều là ngươi mà, ai đắc mà chả là đắc, đều là ngươi đắc’. Tôi giảng phương pháp tu luyện cụ thể của họ. Ai có công năng dao thị, có thể thấy một cảnh tượng như thế này chư vị hễ đả toạ, chư vị liền thấy rằng vào đúng tích tắc chư vị định lại được, thì “vèo” một cái từ trong thân thể chư vị xuất ra một chư vị khác giống hệt chư vị. Tuy nhiên chư vị phân biệt được đâu là tự ngã? [Chính là] đang ngồi ở đây thôi. Chư vị thấy rằng sau khi nó xuất ra, sư phụ liền đưa nó đi tu luyện tại một không gian mà sư phụ diễn hoá ra; cũng có thể là hình thức xã hội quá khứ, cũng có thể là hình thức xã hội hiện tại, cũng có thể là hình thức xã hội không gian khác; [sư phụ] dạy nó luyện công; nó chịu khổ không ít, mỗi ngày một, hai giờ đồng hồ. Người ta luyện công xong quay trở về, thì chư vị cũng liền xuất định; đó là [những ai] có thể nhìn thấy được. Nếu [chư vị] không nhìn thấy [được gì] thì càng đáng buồn hơn, chả biết gì cả; mơ mơ màng màng trong hai giờ đồng hồ rồi xuất định. Có người ngủ, ngủ liền một mạch hai ba tiếng đồng hồ; họ tính rằng như thế là luyện công xong; hoàn toàn giao cấp cho người ta. Đó là hoàn thành có tính gián tiếp, mỗi ngày [xếp bằng] đả toạ lâu ngần ấy. Còn có [loại] hoàn thành trong một lần; có thể mọi người đều đã nghe Đạt Ma quay mặt vào vách 9 năm; trong quá khứ có nhiều tăng nhân ngồi liền mấy thập kỷ; lịch sử có chép lâu nhất hơn 90 năm; còn có [vị] lâu hơn, bụi bám dày trên mắt, cỏ mọc khắp thân, mà vẫn còn ngồi tại nơi ấy. Đạo gia cũng giảng điều này, đặc biệt là một số Kỳ Môn công pháp giảng ngủ, ngủ một mạch liền mấy chục năm mới xuất định, không tỉnh. Tuy nhiên ai luyện đây? Phó nguyên thần của họ đã xuất ra và luyện, nếu như họ có thể thấy thì liền nhìn thấy sư phụ mang theo phó nguyên thần đi luyện. Phó nguyên thần cũng nợ nghiệp lực rất lớn, sư phụ không có bản sự tiêu trừ chỗ nghiệp lực ấy. Do đó bảo nó rằng ngươi ở đây luyện công cho tốt, ta đi nơi khác một chuyến, rồi sau sẽ quay lại, ngươi hãy đợi ta. Sư phụ biết rõ chuyện gì sẽ xảy đến, [nhưng] cũng phải làm vậy. Kết quả là ma đến doạ nạt nó, hoá thành mỹ nữ dẫn dụ nó, chuyện gì cũng có. Nhưng rồi thấy rằng nó thật sự không động tâm, bởi vì phó nguyên thần tương đối dễ tu hơn, nó có thể biết được chân tướng. Con ma ấy nóng mắt liền muốn giết nó, để giải hận báo thù, đã thật sự giết nó, lập tức món nợ hoàn trả xong. Bị giết xong phó nguyên thần liền phiêu đãng bay ra, như một làn khói xuất ra. Rồi chuyển sinh, thác sinh vào một gia đình bần cùng. Từ bé đã chịu khổ; đến khi lớn đến lúc có thể hiểu biết được sự việc thì sư phụ đến; tất nhiên nó không nhận ra. Sư phụ dùng công năng khai mở phần tư duy tồn trữ trong nó, lập tức [nó nhớ] nghĩ ra ngay chẳng đúng sư phụ là gì? Sư phụ nói với nó hiện giờ tốt rồi, có thể luyện rồi. Như vậy trải qua bao nhiêu năm, sư phụ đem những điều này khác truyền lại cho nó. Truyền xong sư phụ lại bảo nó ngươi còn rất nhiều tâm chấp trước cần phải bỏ, ngươi hãy trở ra đi vân du. Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải. Nó coi bản thân là người luyện công, dàn xếp tốt quan hệ với người ta, giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, những dụ dỗ từ các loại lợi ích nơi người thường đều không làm nó động tâm; trải qua bao nhiêu năm vân du nó quay trở lại. Sư phụ nói Ngươi đã đắc Đạo rồi, viên mãn rồi. Nếu không còn việc gì, thì ngươi trở về chuẩn bị rời đi; nếu còn việc gì, thì ngươi hãy hoàn tất sự việc ấy nơi người thường đi. Như vậy sau bao nhiêu năm, phó ý thức đã trở về; nó vừa trở về, thì bên này chủ nguyên thần cũng liền xuất định, chủ ý thức tỉnh ngủ. Tuy nhiên họ xác thực chưa hề tu luyện, phó nguyên thần của người ta đã tu luyện, do đó phó nguyên thần đắc công. Tuy nhiên chủ nguyên thần cũng khổ, dù sao thì toàn bộ [tuổi] thanh xuân của họ đã ngồi ở nơi ấy rồi, thời gian người thường đã qua đi rồi. Vậy giải quyết sao đây? Họ cảm thấy rằng khi xuất định thì công mà mình luyện đã đến, đã có công năng rồi, họ muốn trị bệnh, muốn làm gì liền có thể làm nấy, phó nguyên thần sẽ làm họ thoả mãn. Bởi vì rốt cuộc thì họ là chủ nguyên thần, chủ nguyên thần làm chủ thân thể, là [người] quyết định. Hơn nữa ở bên này họ đã ngồi đây, một đời đã trôi qua rồi. Đến khi trăm tuổi [lâm chung] thì phó nguyên thần rời đi, [đường] ai nấy đi. Theo Phật giáo giảng, họ vẫn phải nhập lục đạo [luân hồi]. Bởi vì trong thân của họ đã tu xuất một Đại Giác Giả, nên họ đã tích được đại đức, vậy sẽ sao đây? Có thể vào đời tiếp họ sẽ làm quan lớn, phát tài lớn. Cũng chỉ có thể như vậy thôi, đó chẳng phải tu mà như không ư? Sự việc này chúng tôi giảng xuất ra, cũng là phải mất bao nhiêu phí tổn mới được đồng ý giảng. Tôi đã chỉ ra chỗ mê từ thiên cổ, bí mật trong những bí mật tuyệt đối không thể giảng, chỉ ra căn bản của các loại phương pháp tu luyện trong tu luyện lịch sử. Chẳng phải tôi đã giảng rằng [nó] liên quan đến lịch sử uyên nguyên rất thâm sâu hay sao? Chính là nguyên nhân ấy. Chư vị thử nghĩ, hỏi gia nào, môn nào mà không tu luyện như thế? Bản thân chư vị tu tới tu lui mà chư vị không có công, chư vị chẳng đáng buồn lắm ư! Nhưng biết oán ai đây? Con người mê đến mức như thế, không ngộ, điểm hoá thế nào cũng không được. Nói cao thì nghe thấy huyền [hoặc] quá, nói thấp thì ngộ không lên được. Tôi đã thuyết [giảng] thế này, mà còn có người bảo tôi trị bệnh cho họ, tôi thật sự không biết nói sao. Chúng tôi giảng tu luyện, tu luyện lên cao tầng thì [tôi] mới có thể quản. Pháp môn này của chúng tôi là chủ ý thức đắc công; vậy nói là chủ ý thức đắc công liền được chủ ý thức đắc công? Ai cho phép? Không phải thế, nó cần phải có điều kiện tiên quyết. Như mọi người đã biết, pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai. Mọi người thử nghĩ xem, [người] chịu khổ một cách minh bạch chẳng đúng là chư vị, [người] phó xuất chẳng đúng là chủ nguyên thần của chư vị, khi mất đi những thứ tại người thường, chẳng phải chư vị chịu mất một cách minh bạch đúng không? Công ấy nên để chư vị được, ai mất thì được. Do đó đây chính là nguyên nhân vì sao pháp môn này của chúng ta, không hề thoát ly hoàn cảnh phức tạp này nơi người thường để thực hành tu luyện. Vì sao chúng ta phải tu luyện trong mâu thuẫn người thường? Bởi vì chúng ta muốn bản thân mình đắc công. Các đệ tử chuyên tu tu luyện tại các chùa trong tương lai cũng phải vân du nơi người thường. Một số người nói các công pháp hiện nay cũng luyện tại người thường thì sao? Nhưng đó chỉ là phổ cập chữa bệnh khoẻ người thôi; tu luyện lên cao tầng một cách chân chính thì ngoài việc đơn truyền ra không có ai truyền công khai hết. [Ai] thật sự đưa đồ đệ [lên cao tầng], đã đưa đồ đệ đi rồi, truyền dạy riêng mà thôi. Trong bao nhiêu năm, ai giảng những thứ ấy cho quần chúng trên diện rộng? Không ai giảng cả. Pháp môn chúng tôi giảng như vậy, bởi vì chúng ta chính là tu luyện như thế, chính là đắc công như thế. Đồng thời không chỉ hàng nghìn hàng vạn thứ [cần] được cấp trong môn này của chúng tôi, đã cấp toàn bộ cho chủ nguyên thần của chư vị, thật sự để bản thân chư vị đắc công. Tôi nói rằng tôi đã làm điều mà người xưa từ trước đến nay chưa từng làm, đã mở cánh cửa [rộng] lớn nhất. Những lời này của tôi có người nghe và hiểu rõ, những điều tôi giảng thật sự không huyền [hoặc] chút nào. Cá nhân tôi có thói quen, nếu tôi có một trượng, [thì] tôi chỉ nói một thước, mà chư vị đã cho rằng tôi thổi phồng lên quá. Thực ra đó mới chỉ nói một chút đó thôi; vì sự chênh lệch quá lớn về tầng nên Đại Pháp cao thâm hơn nữa tôi không thể giảng chút gì cho chư vị. Pháp môn này của chúng tôi tu luyện đúng là như thế, để chính bản thân chư vị thật sự đắc công; đây là lần đầu tiên từ khi khai thiên tịch địa; chư vị có thể tra lại trong lịch sử. [Nó] rất tốt là bản thân chư vị đắc công, nhưng cũng rất khó khăn. Tại hoàn cảnh phức tạp nơi người thường, trong ma sát giữa người với người, chư vị có thể thực sự vượt lên, ấy là điều khó khăn nhất. Khó là khó ở chỗ chư vị chịu thiệt thòi một cách minh bạch rõ ràng nơi lợi ích người thường, với lợi ích thiết thân [bày] trước mắt, chư vị có bất động tâm hay không; khi đấu tranh lục đục giữa người với người, chư vị có bất động tâm hay không; khi bạn bè thân quyến gặp chuyện thống khổ, chư vị có bất động tâm hay không, chư vị nhìn nhận sự việc như thế nào đây; làm người luyện công khó khăn như vậy đấy! Có một người nói với tôi Thưa Sư phụ, làm người tốt nơi người thường là được rồi, ai tu nổi lên trên được chứ?’ Tôi nghe thấy thật thương tâm! Và không nói gì với vị ấy cả. Tâm tính các dạng đều có, họ có thể ngộ cao đến đâu thì ngộ cao đến đó; ai ngộ ra thì người ấy đắc được. Lão Tử đã nói Đạo, khả Đạo, phi thường Đạo’. Như thế [cái gì] có nhiều đầy đất nhặt lên là tu thành ngay, thì nó không trân quý. Pháp môn này của chúng tôi cho phép chư vị đắc công trong mâu thuẫn; do đó chúng ta phải phù hợp tối đa với người thường, còn về vật chất cũng không thật sự để chư vị mất mát gì cả. Tuy nhiên trong hoàn cảnh vật chất ấy chư vị phải đề cao tâm tính. Thuận tiện cũng là thuận tiện ở chỗ này, pháp môn chúng tôi là thuận tiện nhất, có thể tu luyện nơi người thường, không cần xuất gia. Và khó nhất cũng chính là khó ở chỗ này, tu luyện trong hoàn cảnh người thường phức tạp nhất. Nhưng [điểm] tốt nhất chính là tốt ở chỗ này, bởi vì nó cho phép [chính] bản thân chư vị đắc công; đây là điểm then chốt bậc nhất nơi pháp môn này của chúng ta, hôm nay tôi đã giảng rõ cho mọi người. Tất nhiên, [khi] chủ nguyên thần đắc công, [thì] phó nguyên thần cũng đắc công; tại sao? Hết thảy các tín tức, hết thảy các linh thể của thân thể chư vị và các tế bào của chư vị đều tăng công, thì tất nhiên [phó nguyên thần] cũng tăng công. Tuy nhiên lúc nào nó cũng không cao bằng chư vị; chư vị là Chủ, nó là hộ Pháp. Giảng đến đây, tôi còn muốn nói một câu. Trong giới tu luyện chúng ta có không ít người như thế này luôn luôn mong muốn tu luyện lên cao tầng. Đi khắp nơi cầu Pháp, tiêu tốn không ít tiền, núi Nam bể Bắc đều đã tới, đi tìm danh sư mà không gặp. Có danh tiếng không nhất định là có minh bạch. Kết quả phí công chu du các nơi, mệt thân tốn tiền, không đắc được gì cả. Công pháp tốt như thế này, hôm nay chúng tôi đã cấp cho chư vị, chúng tôi đã bưng đến tận nơi cho chư vị, đặt đến cổng nhà cho chư vị. Chính là để xem chư vị có thể tu được hay không, có thể hành được hay không. Nếu chư vị có thể [thực] hành được, thì chư vị tu; còn nếu chư vị không hành được, nếu chư vị không tu được, thì từ giờ trở đi chư vị chớ nghĩ đến tu luyện nữa. Ngoại trừ ma lừa đảo chư vị ra sẽ không ai dạy chư vị nữa; từ nay trở đi chư vị đừng tu nữa. Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ chư vị được đâu. Thực ra hiện nay muốn tìm sư phụ chính Pháp chân chính để dạy chư vị, còn khó hơn lên trời; hoàn toàn không còn ai quản nữa. Vào thời kỳ mạt Pháp, tại tầng rất cao đang ở trong mạt kiếp, càng không thể quản người thường được nữa. Đây là pháp môn thuận tiện nhất rồi, hơn nữa tu luyện trực tiếp chiểu theo đặc tính vũ trụ, tu nhanh nhất tắt nhất rồi, trực chỉ nhân tâm. Chu thiên Trong Đạo gia giảng đại chu thiên tiểu chu thiên; chúng tôi sẽ giảng một chút chu thiên là gì. Chu thiên mà chúng ta bình thường nói đến là nối vòng hai mạch nhâm đốc [mà thành], chu thiên ấy chỉ là chu thiên vỏ ngoài nông cạn, không đáng kể gì cả, chỉ là thứ chữa bệnh khoẻ người thôi; gọi là tiểu chu thiên. Còn một loại chu thiên nữa, không gọi là tiểu chu thiên cũng không gọi là đại chu thiên, [nó] là hình thức chu thiên tu luyện trong thiền định. Nó từ trong thân thể, từ nê hoàn chạy quanh một vòng rồi đi xuống, ở trong thân thể cho đến đan điền chuyển quanh một vòng rồi đi lên; tuần hoàn nội tại; đó là chu thiên chân chính tu luyện khi thiền định. Sau khi chu thiên loại này hình thành rồi cũng sẽ hình thành một dòng năng lượng rất mạnh mẽ, sau đó nhất mạch đới bách mạch’, làm cho các mạch khác đều khai mở theo. Đạo gia giảng chu thiên, Phật giáo không giảng chu thiên. Phật giáo giảng điều gì? Khi Thích Ca Mâu Ni truyền bộ Pháp của mình đã không giảng công, không hề giảng công; tuy nhiên công Pháp của Ông cũng có hình thức diễn hoá [trong] tu luyện. Mạch trong Phật giáo chạy theo hướng nào? Bắt đầu từ huyệt bách hội bên trên thông thấu, sau đó phát triển từ đỉnh đầu xuống thân thể theo hình xoáy ốc, rốt cuộc cũng là thông qua hình thức ấy làm cho trăm mạch khai mở theo. Trung mạch’ trong Mật tông cũng có mục đích ấy. Có người nói rằng không có trung mạch; vậy tại sao Mật tông có thể tu luyện xuất ra trung mạch? Thực ra tất cả các mạch trên thân thể gộp hết cả lại, có trên vạn mạch, tương tự như huyết quản ngang dọc nối vào nhau; còn có nhiều hơn cả huyết quản. Các chỗ trống của nội tạng không có huyết quản, nhưng [vẫn] có mạch. Từ đỉnh đầu cho đến các vị trí trong thân thể cũng có các mạch lạc2 ngang dọc giao nhau, tiếp nối tất cả chúng gộp lại, ban đầu có thể là không thẳng, liên kết lại đả thông. Sau đó dần dần nới rộng ra, dần dần hình thành một mạch thẳng. Lấy mạch ấy làm cái trục tự [xoay] chuyển, kéo theo một số bánh xe trong ý niệm xoay chuyển theo chiều ngang; mục đích cũng là làm tất cả các mạch trong thân thể kéo theo khai mở toàn bộ. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta tránh hình thức nhất mạch đới bách mạch’ ấy; ngay lập tức yêu cầu trăm mạch đồng thời khai mở, trăm mạch đồng thời vận chuyển. Chúng ta ngay lập tức đứng tại tầng rất cao luyện [công], tránh những thứ tại [tầng] rất thấp. [Nếu theo cách] nhất mạch đới bách mạch, chư vị nếu muốn khai mở tất cả, thì có người luyện cả một đời vẫn còn khó đạt; có người phải tu luyện cả mấy chục năm, rất khó khăn. Trong rất nhiều công pháp giảng rằng một đời vẫn chưa tu thành được, có nhiều người tu luyện trong các Đại Pháp cao thâm có thể kéo dài thọ mệnh; chẳng phải họ giảng tu mệnh là gì? Có thể kéo dài thọ mệnh mà tu luyện, tu liên tục thời gian rất lâu dài. Về cơ bản tiểu chu thiên chỉ là chữa bệnh khoẻ người, còn đại chu thiên chính là luyện công, đã là tu luyện chân chính rồi. Đại chu thiên mà Đạo gia nói đến không mạnh mẽ như của chúng ta, trăm mạch toàn bộ đánh thông hết. Của họ là một số mạch vận chuyển, ba mạch âm ba mạch dương nơi tay, dưới chân, hai bắp chân đến đầu [tóc], chạy khắp thân thể một lượt, vậy được tính là vòng tuần hoàn đại chu thiên. Hễ đại chu thiên bắt đầu [chuyển] là luyện công thật sự rồi đó, do vậy một số khí công sư không truyền [dạy] đại chu thiên; điều họ truyền chỉ là những điều chữa bệnh khoẻ người thôi. Một số người cũng giảng về đại chu thiên, nhưng họ không cài gì cho chư vị, chư vị tự mình không đánh thông ra được. Không cài gì cả, bản thân dựa vào ý niệm muốn khai mở, nói sao dễ vậy! Chỉ giống như tập thể thao, liệu có thể khai mở được không? Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ, những “cơ chế” nội tại cấp hết rồi cài cho chư vị thì mới có thể có tác dụng như vậy. Xưa nay Đạo gia vẫn coi thân thể con người là tiểu vũ trụ, họ cho rằng vũ trụ bên ngoài lớn ngần nào, thì bên trong lớn ngần ấy, bên ngoài như thế nào, thì bên trong như thế ấy. Điều này giảng ra thật khó tin quá, không dễ mà lý giải cho được. Vũ trụ này to lớn nhường ấy, đem so sánh với thân thể người là sao? Chúng tôi giảng đạo lý này vật lý học chúng ta hiện nay nghiên cứu các thành phần vật chất, từ phân tử, nguyên tử, điện tử, proton, quark cho đến neutrino; nhưng [kích thước] xuống đến dưới nữa thì thế nào? [Mới] đến đó mà kính hiển vi đã không thấy được rồi, xuống nữa cho đến vi lạp nhỏ nhất là gì? Không biết. Thực ra một chút xíu mà vật lý học hiện nay chúng ta hiểu biết được còn xa lắm lắm mới đến được vi lạp nhỏ nhất của vũ trụ. Lúc con người không mang tròng mắt thịt này, thì con mắt của người ta nhìn mọi thứ có thể có tác dụng phóng đại, có thể thấy được [mức] vi quan. Tầng càng cao, thì nhìn thấy được vi quan càng lớn hơn. Thích Ca Mâu Ni tại tầng ấy, Ông đã giảng học thuyết tam thiên đại thiên thế giới, tức là trong hệ Ngân Hà này, cũng tồn tại những người có sắc thân giống như nhân loại chúng ta. [Ông] còn giảng học thuyết rằng một hạt cát cũng bao hàm tam thiên đại thiên thế giới, [điều ấy] phù hợp với nhận thức của vật lý học chúng ta hiện nay. Hình thức chuyển động của điện tử xoay quanh hạt nhân nguyên tử và Trái Đất chuyển động xoay quanh Mặt Trời có gì khác nhau? Do đó Thích Ca Mâu Ni đã giảng, rằng tại mức vi quan, trong một hạt cát có tam thiên đại thiên thế giới, nó cũng tương tự như một vũ trụ này, trong đó có sinh mệnh có vật chất. Nếu như đó là lời chân thật, mọi người thử nghĩ xem thế giới bên trong hạt cát ấy lại có hạt cát nữa phải không, như thế hạt cát ở bên trong hạt cát ấy lại cũng có tam thiên đại thiên thế giới có phải không? Như vậy thế giới bên trong hạt cát ở bên trong hạt cát ấy cũng lại có hạt cát nữa phải không? Cứ truy mãi xuống như thế thì vô cùng vô tận. Do đó Thích Ca Mâu Ni đạt đến tầng Như Lai như vậy, Ông đã giảng một câu như thế này “Kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội”. Đại, không thấy được biên của vũ trụ; tiểu, không thấy được vật chất bản nguyên nhỏ bé nhất rốt ráo là gì. Có khí công sư giảng trong lỗ chân lông có thành phố, trong đó có xe lửa, xe hơi đang chạy. Nghe vậy huyền [hoặc] lắm; tuy nhiên chúng ta đứng tại góc độ khoa học mà thực sự lý giải, mà nghiên cứu, thì phát hiện rằng nói như thế không có gì là huyền [hoặc] cả. Hôm rồi khi tôi giảng khai [mở] thiên mục, có rất nhiều người khai mở thiên mục rồi thấy cảnh tượng thế này họ phát hiện rằng cứ chạy mãi trong đường thông trong trán của mình, như thể là chạy mãi không đến đầu [bên kia]. Mỗi ngày luyện công đều chạy ra theo con đường lớn ấy, hai bên có non có nước, khi chạy còn qua những thành phố, còn thấy rất nhiều rất nhiều người, họ thấy rằng đó là ảo giác. Đó là chuyện gì vậy? Nhìn thấy rất rõ ràng, không phải ảo giác. Tôi giảng rằng tại mức vi quan nếu thân thể con người thực sự to lớn đến thế, thì đó không phải là ảo giác. Bởi vì Đạo gia luyện công xưa nay vẫn nhìn nhận rằng thân thể con người là một tiểu vũ trụ, nếu như đúng nó là một vũ trụ, thì từ thể tùng quả cho đến trán không chỉ là mười vạn tám nghìn dặm; chư vị [vẫn] chạy mãi ra, rất xa vậy. Nếu như trong quá trình tu luyện đánh thông toàn bộ đại chu thiên xong, thì sẽ dẫn đến cho người tu luyện một loại công năng; công năng gì? Mọi người đã biết, đại chu thiên cũng được gọi là tý ngọ chu thiên’, cũng được gọi là càn khôn vận chuyển’, cũng được gọi là hà xa vận chuyển’. Tại một tầng rất nông, sự vận chuyển của đại chu thiên hình thành một dòng năng lượng, nó sẽ dần dần gia tăng mật độ và chuyển hoá hướng lên tầng cao hơn, sẽ trở thành vành đai năng lượng có mật độ rất cao. Đai năng lượng này nó vận chuyển, trong quá trình vận chuyển, chúng tôi tại một tầng cực nông dùng thiên mục mà nhìn, thì phát hiện rằng nó có thể hoán vị khí ở bên trong thân thể khí ở tim chạy sang ruột, khí ở gan chạy sang dạ dày … nếu như có thể thấy thì ở mức vi quan nó đang vận chuyển những thứ rất to lớn; nếu như đưa đai năng lượng ấy ra ngoài [thân] thể thì đó chính là công năng ban vận’. Người có công rất mạnh thì có thể vận chuyển những thứ rất lớn, tức là đại ban vận’. Người có công rất yếu có thể vận chuyển những thứ rất nhỏ, tức là tiểu ban vận’. Đây là hình thức của ban vận công’ và sự hình thành của nó. Đại chu thiên [liên hệ] trực tiếp đến luyện công, do đó sẽ dẫn đến các trạng thái khác nhau và hình thức của công [khác nhau]; nó cũng đưa đến cho chúng ta một trạng thái rất đặc thù. Trạng thái gì? Mọi người có thể đã [xem] trong các cuốn cổ thư như Thần tiên truyện» hoặc Đan Kinh», Đạo tạng», Tính mệnh khuê chỉ» đều thấy viết về một câu là “bạch nhật phi thăng”, tức là ban ngày sáng tỏ người kia bay lên. Thực ra tôi nói với mọi người, hễ đại chu thiên [khai] thông một cái là cá nhân ấy có thể [bay] lên không trung, đơn giản vậy thôi. Có người nghĩ luyện công bao nhiêu năm như thế, số người thông đại chu thiên không phải ít. Tôi nói rằng cũng không có gì là lạ nếu có hàng vạn người đã đạt đến trình độ ấy, bởi vì đại chu thiên [khai thông] rốt cuộc cũng chỉ là bước đầu trong luyện công mà thôi. Như thế tại sao không thấy những vị ấy phiêu [đãng bay] lên? Không thấy họ trên không trung? Trạng thái của xã hội người thường không thể bị phá hoại, không thể tuỳ tiện phá hoại hoặc cải biến hình thức trạng thái xã hội người thường; con người cứ lơ lửng hết ở trên không có được không? Đó có còn là xã hội người thường không? Đó là mặt chủ yếu; một mặt khác, con người trong xã hội người thường không phải vì để làm người, mà vì để phản bổn quy chân, do đó còn có vấn đề ngộ tính. Họ thấy có nhiều người rõ ràng thực sự có thể bay lên, thì họ cũng đi tu, tức là không tồn tại vấn đề ngộ tính nữa. Do vậy nếu chư vị tu hành [được như thế] rồi, cũng không thể tuỳ tiện để người ta thấy, không được phép thị hiện cho người ta thấy, người ta còn phải tu. Do đó đại chu thiên thông rồi, chỉ cần đầu ngón tay, đầu ngón chân hoặc chỗ nào đó của chư vị bị khoá lại, thì chư vị không bay lên được. Thông thường khi chúng ta sắp thông đại chu thiên, sẽ xuất hiện một trạng thái này, có người khi ngồi đả toạ thân thể cứ ngả về phía trước. Đó là vì phía lưng thông được tốt, [phía] lưng rất nhẹ nhàng, phía trước cảm thấy nặng; có người ngả về sau, chính là phía lưng thì nặng, phía trước thì nhẹ. Nếu như chư vị thật sự thông tốt được toàn bộ rồi, như thế chư vị sẽ xóc cất lên, cảm thấy như tự mình có thể nâng [người] lên, có cảm giác rời khỏi mặt đất. Một khi thật sự có thể [bay] lên, thì sẽ không cho phép chư vị [bay] lên; tuy nhiên cũng không tuyệt đối. Xuất [hiện] công năng [thường] ở hai đầu, trẻ em không có chấp trước, người già, nhất là các cụ bà không có tâm chấp trước, dễ xuất hiện công năng, dễ bảo trì. Nam giới, đặc biệt là nam thanh niên, đến khi họ có công năng, họ không tránh được tâm lý hiển thị; đồng thời họ có thể lấy đó làm một thứ công cụ cạnh tranh nơi người thường. Không cho phép tồn tại như thế. Luyện xuất được rồi thì cũng phải khoá kín nó lại. Khoá kín một chỗ nào đó, thì người ấy không bay lên được. Nói vậy cũng không tuyệt đối là không cho phép chư vị xuất hiện trạng thái ấy, có thể cho phép chư vị thử một chút, có một số người có thể bảo trì [trạng thái] như vậy. Lớp học tại các nơi đều có tình huống như thế. Hồi tôi dạy lớp ở Sơn Đông, trong các học viên ở Tế Nam, các học viên ở Bắc Kinh cũng có; có vị nói Bạch Sư phụ, con thế nào ấy, đi đường cứ như thể rời khỏi mặt đất, nằm ngủ ở nhà cũng bay lên, ngay cả chăn đắp cũng bay lên, cứ bay lên như khí cầu vậy’. Hồi tôi dạy lớp ở Quý Dương, có một học viên cao tuổi tại Quý Châu, một cụ bà, ở nhà bà có hai chiếc giường, mỗi bên tường một chiếc. Bà ngồi đả toạ trên giường, rồi cụ bà thấy tự mình bay bổng lên, bà mở to mắt thấy rằng [mình] đã bay sang chiếc giường kia; cụ bà liền nghĩ Mình phải trở lại chứ’, liền bay trở lại. Có một học viên ở Thanh Đảo, giờ nghỉ trưa trong phòng không có ai, ông ngồi trên giường đả toạ, ông vừa đả toạ liền bay lên, bay lên xóc rất ghê, lên cao một mét. Lên cao rồi lại rớt xuống, nẩy lên nẩy xuống tưng tưng, làm cả chăn đắp cũng rớt xuống đất. Vừa có phần hưng phấn, vừa có phần sợ hãi, rung xóc lên xuống trong suốt cả buổi trưa. Cuối cùng chuông công sở đổ, [ông] nghĩ Không thể để người ta thấy được, như thế để làm gì, lập tức dừng lại thôi’. Thế là thôi. Đó là tại sao những người già có thể giữ [tâm tính] được vững vàng. Nếu là thanh niên, tới khi có tiếng chuông công sở Đến đây [cả] đi, tôi bay lên đây này’. Đây là chỗ mà ai không dễ dàng giữ vững tâm hiển thị của mình Coi tôi luyện công tốt chưa, tôi có thể bay lên được’. Một khi họ hiển thị thì sẽ mất, không cho phép tồn tại như vậy. Sự việc như thế rất nhiều, học viên ở các nơi đều có [hiện tượng này]. Chúng ta cần lập tức trăm mạch đều khai [thông]. Mới đến hôm nay thì 80 đến 90% trong chúng ta bây giờ đã đạt trạng thái thân [thể] nhẹ nhàng, không có bệnh. Đồng thời chúng tôi đã giảng ở trên lớp này không chỉ đẩy chư vị lên trạng thái như vậy, để thân thể chư vị hoàn toàn tịnh hoá, mà còn cài vào trong thân thể chư vị rất nhiều thứ, sao cho từ sau buổi học này chư vị có thể xuất công, như thế tương đương với việc tôi nâng chư vị lên và đưa về phía trước. Tôi đã liên tục giảng Pháp cho chư vị, tâm tính của chư vị đã liên tục phát sinh cải biến. Chúng ta có khá nhiều người sau khi ra khỏi giảng đường, chư vị sẽ cảm thấy như một người khác, đảm bảo rằng thế giới quan của chư vị sẽ có chuyển biến, chư vị biết được tương lai chư vị sẽ làm người như thế nào, không còn mơ hồ nữa; đảm bảo là như vậy, do đó tâm tính của chúng ta sẽ lên theo [kịp]. Bàn về đại chu thiên, tuy rằng không cho phép chư vị phiêu [đãng bay] lên, nhưng chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy. [Ai] đọc sách này tự tu cũng có thể đạt đến trạng thái đáng có được giống như thế. Cá nhân tôi có thể không nói những gì tôi không muốn nói, nhưng lời mà tôi nói ra phải là lời chân thật. Đặc biệt trong tình huống như thế này, trong khi tôi giảng Pháp nếu mà tôi không nói lời chân thật, ngồi ở đây nói những lời huyền thoại, ở đây không mục tiêu tuỳ tiện loạn giảng, thì tôi chính là đang truyền tà pháp. Tôi thực thi công việc này cũng không hề dễ dàng gì, trong vũ trụ đều đang theo dõi, chư vị mà đi sai lệch là không được. Người bình thường biết đến chu thiên như vậy là hết; thực ra như vậy vẫn chưa [đủ]. Muốn đạt đến thân thể được vật chất cao năng lượng hoàn toàn thay thế và chuyển hoá mau lẹ nhất [có thể], còn có một vận chuyển có hướng với hình thức chu thiên, kéo theo tất cả các mạch của thân thể chư vị vận chuyển theo hướng; nó gọi là mão dậu chu thiên’; có thể có một số rất ít người biết đến. Trong sách cũng có lúc đề cập đến danh từ này, nhưng không ai giảng đến nó cả, không nói cho chư vị [biết]. Đều chỉ loanh quanh nơi lý luận; [vì] đây là bí mật của những bí mật. Tại đây chúng tôi nói rõ hết cho chư vị có thể bắt đầu từ huyệt bách hội cũng có thể xuất phát từ huyệt hội âm, chạy dọc theo chỗ giao giới của hai mặt âm dương, qua biên của tai đi xuống, rồi theo vai đi xuống. Chạy men theo từng ngón tay từng kẽ ngón tay. Sau đó chạy theo một bên thân thể, đi xuống bàn chân, rồi lên trên háng. Rồi lại xuống phía bên kia, lại xuống đến [bàn] chân, lên theo phía bên thân thể. Chạy men theo từng ngón tay từng ngón tay, đi trọn một vòng là quay về đến đỉnh đầu; đó là mão dậu chu thiên. Người ta có thể viết cả một cuốn sách, tôi chỉ nói mấy lời ấy là đủ. Tôi cho rằng nó không có gì đáng kể là thiên cơ nào cả, nhưng người khác có thể cho rằng nó là rất trân quý, hoàn toàn không giảng; là đồ đệ chân truyền mới giảng về mão dậu chu thiên. Tuy rằng tôi đã giảng rõ ra, nhưng không ai được dùng ý niệm dẫn đạo và khống chế để luyện, chư vị mà luyện thì không còn [thuộc về] Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi nữa. Tu luyện lên cao tầng một cách chân chính là vô vi, không có hoạt động ý niệm nào hết; toàn bộ đã cấp hết cho chư vị [những gì] hình thành cả rồi. Chúng đều tự động hình thành, những cơ [chế] nội tại ấy đang diễn luyện chư vị; đến thời thì chúng sẽ tự chuyển. Một hôm khi chư vị luyện công sẽ lắc đầu; nếu đầu lắc sang bên này, thì nó chuyển thế này; nếu đầu lắc sang bên kia, thì là chuyển thế kia; cần chuyển cả hai bên. Đại chu thiên, tiểu chu thiên thông rồi, thì khi ngồi đả toạ sẽ gật đầu; đó là hiện tượng năng lượng thông qua. Pháp Luân chu thiên pháp’ mà chúng ta luyện cũng giống như thế, chúng ta sẽ luyện như thế; thực ra khi chư vị không luyện nó [vẫn] tự chuyển. Bình thường vĩnh viễn [vận] chuyển mãi; lúc chư vị luyện là để gia cường những [khí] cơ ấy. Chúng tôi vẫn giảng Pháp luyện người’ phải không? Chư vị [sẽ] phát hiện rằng lúc bình thường thì chu thiên ấy vẫn liên tục tuần hoàn; [lúc] chư vị không luyện, thì khí cơ được gắn ở bên ngoài, tức là một tầng các mạch lớn bên ngoài đang kéo thân thể chư vị luyện theo, đều là tự động. Nó cũng [vận] chuyển ngược lại, [vận] chuyển cả hai chiều xuôi ngược, vào mọi thời khắc đều đang thông mạch cho chư vị. Như vậy mục đích thông chu thiên là gì? Bản thân việc thông chu thiên không phải là mục đích luyện công. Chư vị thông chu thiên rồi, tôi nói vẫn không là gì cả. Vẫn còn tu tiếp nữa; mục đích là thông qua hình thức chu thiên nhất mạch đới bách mạch’, để làm cho các mạch của thân thể, tất cả các mạch toàn bộ khai [mở]. Chúng ta đã đang làm công việc ấy rồi. Luyện tiếp nữa, có người khi đại chu thiên đang chạy liền phát hiện rằng, mạch luyện được rất rộng, giống như đầu ngón tay, bên trong rất rộng. Bởi vì năng lượng cũng rất mạnh mẽ, nên dòng năng lượng sau khi hình thành rồi cũng sẽ rất rộng, nó cũng rất sáng. Như thế vẫn chưa gì đáng kể; hỏi [cần] luyện đến mức độ nào? Cần làm cho bách mạch của thân thể người ta dần dần rộng ra, năng lượng càng ngày càng mạnh, trở nên càng ngày càng sáng. Cuối cùng làm cho hơn vạn mạch liên [kết] thành một khối, đạt đến một cảnh giới không mạch không huyệt, toàn bộ thân thể liên [kết] lại thành một khối; ấy là khi đã đạt được mục đích cuối cùng của việc thông mạch. Mục đích của nó là làm cho toàn bộ thân thể được chuyển hoá [thành] vật chất cao năng lượng. Khi luyện đến bước này, thân thể người ta cơ bản đã được chuyển hoá [thành] vật chất cao năng lượng; tức là luyện lên đến tầng tối cao trong tu luyện thế gian pháp, nhục thân của [thân] thể người ta đã tu luyện đến đỉnh điểm nhất rồi. Khi đã đến bước này, cũng sẽ đưa đến cho họ một trạng thái; trạng thái nào vậy? Công của họ đã xuất ra vô cùng phong phú. Tất cả các công năng đặc dị tiềm năng của người ta [khi] tu luyện thân thể người thường, tức là trong quá trình tu luyện thế gian pháp, tất cả mọi thứ đều xuất lai; tuy nhiên [khi] tu [luyện] trong người thường thì đại bộ phận đều bị khoá lại. Ngoài ra công trụ của họ đã vươn lên rất cao, hết thảy các hình thức của công, đều đã được công mạnh mẽ gia trì đến mức rất mạnh. Nhưng chúng chỉ có tác dụng tại không gian hiện hữu này của chúng ta, chứ không thể ước chế các không gian khác, bởi vì chúng chỉ là công năng được luyện ra từ nhục thể người thường chúng ta. Tuy nhiên [chúng] đã rất phong phú. Tại các hình thức tồn tại của thân thể ở trong từng không gian, [ở] những không gian khác nhau, đều đã có biến đổi khá to lớn. Những thứ được mang theo thân thể, những thứ tại mỗi tầng được mang theo thân thể đều đã rất phong phú, trông cũng rất ghê gớm. Có người khắp thân thể đều là những con mắt, các lỗ chân lông ở khắp thân [thể] đều là con mắt, trong phạm vi khắp cả trường không gian của vị ấy đều có con mắt. Vì đây là công [pháp] Phật gia, nên có người khắp thân thể đầy những hình tượng Bồ Tát, Phật. Các hình thái các loại công đều đã đạt đến mức độ cực kỳ phong phú; ngoài ra còn có rất nhiều các sinh mệnh thể đã hiển hiện xuất lai. Khi [đạt] đến bước này, thì nó còn xuất hiện một trạng thái, gọi là “tam hoa tụ đỉnh”. Đây là một trạng thái hết sức [rõ ràng] minh hiển, hết sức dễ thấy; người có thiên mục ở tầng không cao cũng có thể nhìn thấy được. Trên đầu có ba đoá hoa, [trong ấy] một đoá là hoa sen, nhưng không phải là hoa sen trong không gian vật chất này của chúng ta1; còn có hai đoá [hoa] nữa cũng là hoa ở không gian khác, mỹ diệu khôn cùng. Ba đoá hoa luân phiên [xoay] chuyển trên đỉnh đầu, [xoay] chuyển xuôi, [xoay] chuyển ngược; ba đoá hoa cũng tự [xoay] chuyển. Mỗi đoá hoa có một cột trụ, to bằng đường kính của hoa. Ba chiếc cột trụ lớn ấy thông thẳng lên đỉnh trời, nhưng đó không phải là công trụ; chúng có hình thức như thế; huyền diệu phi thường; [khi] bản thân chư vị nhìn thấy cũng sẽ giật mình kinh sợ. Lúc tu luyện đến bước này, thân thể rất trắng rất tịnh, da dẻ cũng rất mềm. Khi đã đến bước này, thì cũng là đã đến hình thức cao nhất trong tu luyện thế gian pháp. Nhưng đây chưa phải đỉnh điểm, còn cần tu tiếp nữa, cần tiến tiếp lên nữa. Tiến tiếp lên nữa, là tiến nhập vào tầng quá độ giữa thế gian pháp và xuất thế gian pháp, gọi là trạng thái tịnh bạch thể’ cũng gọi là tinh bạch thể’. Bởi vì thân thể tu luyện đến hình thức cao nhất trong thế gian pháp, cũng bất quá chỉ là nhục thân đã chuyển hoá đến hình thức cao nhất. Khi thật sự tiến nhập vào hình thức ấy, thì toàn bộ thân thể đã hoàn toàn được cấu thành từ vật chất cao năng lượng rồi. Vì sao gọi là tịnh bạch thể? Là vì nó đã đạt đến thuần tịnh cao độ ở mức tuyệt đối rồi. Dùng thiên mục mà nhìn, thì toàn bộ thân thể là trong suốt, giống như pha lê trong suốt, nhìn vào không thấy gì cả; sẽ thể hiện ra trạng thái như thế; nói thẳng ra, nó đã là Phật thể rồi. Bởi vì thân thể cấu thành từ vật chất cao năng lượng ấy đã khác với thân thể bản thể của chúng ta. Khi đến bước này, thì hết thảy những công năng và những thứ thuật loại đã xuất hiện trên thân thể sẽ lập tức phải toàn bộ vứt bỏ xuống, gỡ chúng xuống cho vào một không gian rất thâm sâu; [chúng] không còn [tác] dụng gì nữa, từ đó trở đi là vô dụng. Chỉ bất quá vào một hôm nào đó sau này khi chư vị đã tu thành đắc Đạo rồi, chư vị quay đầu xem xem quá trình tu luyện của mình, bèn lấy chúng ra xem xem một chút. Lúc này chỉ có hai thứ tồn tại công trụ vẫn còn, nguyên anh tu luyện được cũng đã trở nên rất lớn. Tuy nhiên hai thứ ấy đều ở một không gian rất thâm sâu, người bình thường thiên mục không cao sẽ không nhìn thấy được, họ chỉ thấy được thân thể cá nhân ấy là một [thân] thể trong suốt. Bởi vì trạng thái tịnh bạch thể là tầng quá độ, khi tu luyện tiếp nữa, thì thật sự đã tiến nhập sang tu luyện xuất thế gian pháp, cũng gọi là tu luyện Phật thể’. Toàn bộ thân thể là do công cấu thành; khi ấy tâm tính người ta đã ổn định rồi. Bắt đầu tu luyện lại từ đầu, công năng bắt đầu xuất hiện lại từ đầu; cũng không gọi là công năng nữa, [mà] gọi là “Phật Pháp thần thông”, chúng ước chế tất cả các không gian, uy lực vô tỷ. Tương lai thuận theo việc bản thân chư vị không ngừng tu luyện, thì [về] những thứ ở tầng cao hơn nữa, tự [chư vị] sẽ biết được tu luyện như thế nào và hình thức tồn tại của tu luyện. Tâm hoan hỷ [Chúng ta] nói về vấn đề này, đó cũng thuộc về tâm hoan hỷ’. Rất nhiều người đã trải qua luyện công lâu [năm], cũng có người chưa từng luyện công, nhưng họ đang tìm kiếm những chân lý và ý nghĩa nhân sinh vốn đã truy cầu cả một đời của mình. Đến khi học Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, họ liền lập tức hiểu rõ ra rất nhiều vấn đề mà cả đời họ mong muốn biết rõ nhưng lại không giải được. Tuy nhiên cùng với sự thăng hoa tư tưởng của họ, thì tâm tình của họ cũng vô cùng kích động; điểm này là khẳng định. Tôi hiểu rằng, những ai tu luyện chân chính sẽ biết sức nặng của nó, họ sẽ biết trân quý [nó]. Nhưng thường hay xuất hiện vấn đề như thế này vì sự cao hứng của con người, nảy sinh ra tâm hoan hỷ không cần thiết, cho nên họ có biểu hiện thất thường trên hình thức trong những giao tiếp giữa người với người nơi xã hội người thường, trong hoàn cảnh xã hội người thường; tôi nói rằng như thế là không được. Phần lớn [người học] bộ công pháp này của chúng ta là tu luyện trong xã hội người thường, chư vị không được làm cho mình thoát ly khỏi xã hội người thường; chư vị cần tu luyện một cách rõ ràng minh bạch. Quan hệ giữa người với người vẫn bình thường; tất nhiên tâm tính rất cao, tâm thái rất chính, đề cao tâm tính bản thân, đề cao tầng của mình, không làm chuyện xấu [chỉ] làm điều tốt; chỉ có biểu hiện như thế. Có người biểu hiện như thể là tinh thần không bình thường, như thể đã coi chán cõi hồng trần rồi, lời nói ra người ta không lý giải nổi. Người ta nói, Ông này học Pháp Luân Đại Pháp rồi là thành vậy ư? Tựa như mắc bệnh tâm thần ấy’. Thực ra không phải, mà là họ quá kích động thôi, không lý trí, không theo cái lý thông thường. Mọi người thử nghĩ xem, chư vị làm thế cũng không đúng, chư vị đã lại quay sang cực đoan mất rồi; cũng là tâm chấp trước. Chư vị cần vứt bỏ nó, sinh hoạt và tu luyện một cách bình thường như mọi người. Ở nơi người thường, [nếu] mọi người đều cho rằng chư vị thần hồn điên đảo, mọi người đều không nhìn nhận chư vị như bình thường, tránh xa chư vị, không ai cung cấp cho chư vị cơ hội đề cao tâm tính, không ai coi chư vị như người bình thường, thì tôi nói như vậy không được! Do đó mọi người nhất định phải chú ý vấn đề này, chư vị nhất định phải giữ bản thân mình cho đúng đắn. Công pháp của chúng ta không giống các công pháp bình thường khác, vốn mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh, thần hồn điên đảo. Công pháp chúng ta yêu cầu chư vị tu luyện bản thân mình một cách tỉnh táo minh bạch. Có người cứ nói Thưa Sư phụ, con cứ nhắm mắt lại là lắc động’. Tôi nói rằng không phải thế, chư vị đã hình thành thói quen vứt bỏ chủ ý thức của mình, hễ chư vị nhắm mắt liền buông lơi chủ ý thức của mình, đã mất rồi; chư vị đã hình thành thói quen như thế mất rồi. Chư vị ngồi đây tại sao không lắc động? Chư vị vẫn bảo trì trạng thái mở mắt, hơi hơi nhắm khẽ mắt lại thì hỏi chư vị có lắc động không? Tuyệt đối không. Chư vị cho rằng luyện khí công là phải như thế, chư vị đã hình thành khái niệm như thế, hễ nhắm mắt lại liền mất, chẳng còn biết đã đến đâu nữa. Chúng tôi giảng rằng chủ ý thức của chư vị nhất định phải thanh tỉnh, bởi vì bộ công pháp này là tu luyện bản thân chư vị, chư vị cần đề cao một cách tỉnh táo minh bạch. Chúng ta cũng có tĩnh công, bộ công pháp ấy chúng ta luyện như thế nào? Chúng tôi yêu cầu mọi người, chư vị dẫu có [nhập] định thâm sâu đến mấy cũng phải biết rằng bản thân mình đang luyện công ở đó, tuyệt đối không cho phép tiến nhập vào trạng thái không còn biết gì cả. Như vậy cụ thể sẽ xuất hiện trạng thái nào? Sẽ xuất hiện là lúc ngồi ở đó, cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác thoải mái phi thường, biết rằng mình đang luyện công tại đó, cảm giác toàn thân bất động. Đó là điều công pháp này của chúng ta nhất định sẽ xuất hiện. Còn một trạng thái nữa ngồi tới ngồi lui phát hiện chân [biến] mất, không biết rõ chân đã đi đâu mất, thân thể cũng [biến] mất, cánh tay cũng [biến] mất, bàn tay cũng [biến] mất, chỉ còn mỗi cái đầu não. Luyện tiếp nữa thì thấy đầu não cũng [biến] mất, chỉ còn [mỗi] tư duy của bản thân, một chút ý niệm biết rằng bản thân đang luyện công nơi ấy. Nếu chúng ta đạt đến mức độ ấy là đủ rồi. Vì sao? Người ta luyện công trong trạng thái ấy thì thân thể đạt đến trạng thái diễn hoá đầy đủ nhất, trạng thái tốt đẹp nhất, do đó chúng tôi yêu cầu chư vị nhập tĩnh vào trạng thái ấy. Nhưng chư vị không được ngủ [hay] mê mờ đi mất; như thế có thể những thứ tốt sẽ để người khác luyện mất. Tất cả những người luyện công chúng ta phải hết sức chú ý không được biểu hiện quá thất thường ở nơi người thường. Chư vị khởi tác dụng không tốt ở nơi người thường, người ta liền nói rằng, học Pháp Luân Đại Pháp rồi đều thành ra như thế cả; vậy cũng tương đương với phá hoại danh dự Pháp Luân Đại Pháp; phải nhất định chú ý việc này. Tại các phương diện khác và quá trình tu luyện cũng phải chú ý không được sinh tâm hoan hỷ; loại tâm này rất dễ bị ma lợi dụng. Tu khẩu Về tu khẩu’, tôn giáo quá khứ cũng giảng. Tuy nhiên tu khẩu mà họ nói đến đặt trọng điểm vào những người tu luyện chuyên nghiệp—tăng nhân và đạo sỹ—[họ] ngậm miệng không nói. Vì là người tu luyện chuyên nghiệp, mục đích là vứt bỏ [ở] mức độ lớn hơn các tâm chấp trước của con người; họ cho rằng người ta một khi động niệm liền là nghiệp. Trong tôn giáo [người ta] phân nghiệp thành hai loại nghiệp thiện và nghiệp ác; dẫu là nghiệp thiện cũng vậy, nghiệp ác cũng vậy, dùng cái không’ của Phật gia, cái vô’ của Đạo gia mà xét thì đều không nên làm; do vậy họ nói Tôi không làm gì cả’. Vì không thấy được quan hệ nhân duyên của sự vật, rằng sự việc kia rốt ráo là việc tốt hay việc xấu, còn có quan hệ nhân duyên ở đó. Người tu luyện bình thường chưa [được] cao tầng đến chỗ ấy, không thấy được điều này; do đó họ lo sợ rằng bề mặt là việc tốt, nhưng thực hiện rồi có khi lại là việc xấu. Vậy nên họ gắng sức giảng vô vi’, họ không làm gì cả; như thế họ tránh được việc tạo nghiệp thêm nữa. Bởi vì tạo nghiệp sẽ phải tiêu nghiệp, phải chịu khổ. Ví như người tu luyện chúng ta, đã định rõ là đến một bước nào đó sẽ khai công, chư vị đưa vào đó những thứ không cần thiết, nó đều sẽ thành khó nạn cho toàn thể việc tu luyện; do đó họ giảng vô vi. Tu khẩu được giảng trong Phật gia, ấy là, con người ta [lúc] nói đều do ý thức tư tưởng của mình chi phối; như vậy ý thức tư tưởng kia chính là hữu vi’. Nếu bản thân ý thức tư tưởng người ta vừa động niệm, nói một [lời] nào đó, làm một [điều] nào đó, chi phối giác quan hay tứ chi của con người, thì có thể là chấp trước nơi người thường. Ví như chư vị nói, [khi có] mâu thuẫn giữa người với người anh tốt đấy, nó không tốt, anh tu luyện được tốt đấy, còn nó tu luyện không có tốt’, bản thân những thứ ấy chính là mâu thuẫn. Chúng ta chỉ nói bình thường thôi tôi nên làm việc này hay việc nọ, hiện nay việc này nên thực hiện như thế này hay như thế kia’, nhưng cũng có thể vô ý làm tổn thương ai đó. Bởi vì mâu thuẫn giữa người với người rất là phức tạp; có thể vô ý tạo nghiệp. Thế là, họ giảng rằng tuyệt đối ngậm miệng không nói năng gì nữa. Quá khứ trong tôn giáo vẫn luôn luôn coi việc tu khẩu’ rất [quan] trọng; đó là điều giảng trong tôn giáo. Người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta tuyệt đại đa số là tu luyện trong người thường trừ những đệ tử tu luyện chuyên nghiệp, như vậy không thể tránh khỏi [cuộc sống] sinh hoạt bình thường nơi xã hội người thường và giao tiếp ngoài xã hội. Ai cũng có công tác nào đó, hơn nữa cũng cần làm công tác cho tốt; có người thực hiện công tác của mình chính là thông qua việc thuyết nói; như vậy có phải là mâu thuẫn không? Cũng không mâu thuẫn. Không mâu thuẫn ở chỗ nào? Tu khẩu’ mà chúng ta giảng, khác hẳn với [tu khẩu] mà họ [giảng]. Vì pháp môn khác nhau, nên yêu cầu cũng khác nhau. Chúng ta mở miệng nói, đều [cần] chiểu theo tâm tính của người luyện công mà nói, không nói những lộng ngữ thị phi, không nói những lời bất hảo. Là người tu luyện cần chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp mà nhận định bản thân mình, [lời] nào nên nói [lời] nào không. [Lời] nào nên nói, dùng Pháp nhận định thấy phù hợp với tiêu chuẩn tâm tính người luyện công thì không thành vấn đề; vả lại chúng ta còn phải giảng Pháp, tuyên truyền Pháp, do đó không nói nữa cũng không được. Chúng ta giảng tu khẩu, ấy là những danh lợi chưa vứt bỏ được nơi người thường và những gì không liên quan gì đến công tác thực tế ngoài xã hội của người tu luyện; hoặc chuyện phiếm vô dụng giữa các đệ tử đồng môn; hoặc muốn hiển thị xuất phát từ tâm chấp trước; hoặc những điều nghe ngoài đường hay tin đồn lưu truyền; hoặc một số việc ngoài xã hội hễ đàm luận đến liền thấy hưng phấn, thích nói [về chúng]; tôi nghĩ rằng chúng đều là tâm chấp trước của người thường. Tại những phương diện này tôi cho rằng chúng ta cần tu cái miệng ấy lại, đây là tu khẩu’ mà chúng tôi giảng. Các tăng nhân trong quá khứ coi việc này rất [quan] trọng, bởi vì hễ động niệm là họ đang tạo nghiệp. Do đó họ giảng “thân khẩu ý”. Tu thân’ mà họ giảng ấy, chính là không làm điều xấu. Tu khẩu’ chính là không nói. Tu ý’ chính là luôn cả nghĩ thì cũng không nghĩ nữa. Yêu cầu những việc này của người tu luyện chuyên nghiệp trong các chùa quá khứ rất nghiêm khắc. Chúng ta chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính của người tu luyện để yêu cầu bản thân mình, dàn xếp cho tốt những gì nên nói những gì không nên nói là được rồi.
Bài giảng thứ sáu Tẩu hoả nhập ma Trong giới tu luyện có một thuyết, gọi là tẩu hoả nhập ma’; ảnh hưởng trong quần chúng cũng rất lớn. Đặc biệt có một số người quảng bá chuyện này rất rầm rộ, làm một số người không dám luyện công nữa. Người ta hễ nghe thấy nói rằng luyện công rồi sẽ [bị] tẩu hoả nhập ma, liền sợ quá không dám luyện nữa. Kỳ thực, tôi nói với mọi người rằng, tẩu hoả nhập ma hoàn toàn không tồn tại. Có không ít người vì bản thân tâm mình không chính, chiêu mời những phụ thể. Chủ ý thức của mình không khống chế được bản thân mình, lại còn tưởng đó là công. Thân thể đang bị phụ thể khống chế, điên đảo hò hét lung tung cả lên. Người ta nhìn thấy luyện công có [hình] thức như thế, sợ quá chẳng dám luyện. Chúng ta có khá nhiều người tưởng rằng đó là công; luyện công mà như thế sao? Đó chỉ là một loại trạng thái thấp thấp nhất để chữa bệnh khoẻ người, nhưng nó rất nguy hiểm. Nếu bản thân chư vị quen làm như thế, thì chủ ý thức của chư vị rồi sẽ không khống chế được bản thân nữa; như thế thân thể của chư vị sẽ có thể bị phó ý thức hoặc tín tức ngoại lai hay phụ thể các loại khống chế, và có thể làm ra những cử động nguy hiểm, ngoài ra [nó cũng gây nên] sự phá hoại mạnh mẽ trong giới tu luyện. Đó là nhân tâm bất chính tạo thành như vậy, là chấp trước vào sự thể hiện bản thân, đó không phải là tẩu hoả nhập ma. Một số người, thật không hiểu vì sao [họ] lại trở thành cái gọi là khí công sư’, họ cũng giảng tẩu hoả nhập ma. Kỳ thực luyện công không thể tẩu hoả nhập ma; đa số người ta nghe [điều] ấy trong các tác phẩm nghệ thuật, nghe danh từ này trong những tiểu thuyết võ hiệp nào đó Nếu không tin, chư vị thử giở các sách cổ, các sách tu luyện [ra xem] trong đó không hề có chuyện này. Ở đâu có tẩu hoả nhập ma nào? Hoàn toàn không xuất hiện sự việc ấy được. Người ta nhìn nhận rằng tẩu hoả nhập ma có một vài hình thức, điều tôi vừa giảng cũng là một loại hình thức. Vì bản thân tâm bất chính, chiêu mời phụ thể, truy cầu những khí công thái nào đó để hiển thị bản thân cũng như các chủng tâm thái. Có người trực tiếp truy cầu công năng hoặc luyện khí công giả; hễ luyện là tự mình lại quen rũ bỏ chủ ý thức của bản thân mình, không còn biết gì nữa, thân thể đã giao cho kẻ khác rồi; bị phó ý thức hoặc tín tức ngoại lai làm chủ thân thể đến điên đảo lung tung cả lên; làm ra một số cử động đặc thù. Bảo họ nhảy lầu thì họ nhảy lầu; bảo họ nhảy xuống nước thì họ nhảy xuống nước. Bản thân họ chẳng còn thiết sống nữa, đã đem thân thể giao cho kẻ khác rồi. Đó không thuộc về tẩu hoả nhập ma, mà thuộc về luyện công lầm đường lạc lối; ngay từ đầu đã hữu ý thực thi theo hình thức ấy. Có rất nhiều người tưởng rằng lắc lư dao động chính là luyện công, kỳ thực nếu thật sự luyện công theo trạng thái kiểu như vậy, thì sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Đó không phải luyện công, [mà] là chấp trước và truy cầu của người thường tạo thành như thế. Một tình huống khác là khi luyện công khí ứ tắc ở chỗ nào đó mà không thông; khí lên đỉnh đầu không xuống được, họ liền sợ quá. Thân thể con người là một tiểu vũ trụ, đặc biệt [trong] công pháp Đạo gia khi vượt quan, thì sẽ gặp chuyện phiền phức này; vượt [quan] không qua được, thì khí quanh quẩn ở chỗ ấy. Không chỉ có đỉnh đầu, chỗ khác cũng như thế, nhưng, [nơi] nhạy cảm nhất của con người là đỉnh đầu. Khi khí lên đỉnh đầu rồi xung xuống, [nhưng] không vượt quan được, [thì] họ liền cảm giác thấy đầu nặng, đầu sưng, [như] có hiện tượng đội một chiếc mũ khí dày cộp, Nhưng khí không có tác dụng ước chế gì cả, nó cũng không làm người ta dẫn đến phiền phức gì hết, cũng hoàn toàn không sinh ra bất kể bệnh tật gì. Có những người không hiểu rõ tình huống chân thực của khí công, cũng phát biểu ý kiến lung tung một cách thần bí huyền hoặc, kết quả tạo thành hiện tượng rất hỗn loạn. Người ta bèn cho rằng khí lên đến đỉnh đầu mà không xuống được thì sẽ [bị] tẩu hoả nhập ma, xuất hiện thiên [sai] kết quả rất nhiều người bản thân họ rất sợ. Khí lên đỉnh đầu mà không xuống, nó chỉ là trạng thái tạm thời; có người [bị] trong thời gian rất lâu, nửa năm vẫn không xuống. [Nếu] không xuống [thì] tìm một khí công sư chân chính [để] đạo dẫn xuống thì có thể xuống ngay. Như vậy chúng ta phàm khi luyện công chưa xung qua quan được, khí không xuống, [thì] chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng ấy một thời gian lâu quá không; cần phải thực sự đề cao tâm tính! Khi chư vị thực sự đề cao tâm tính, chư vị sẽ thấy nó có thể xuống. Chư vị chỉ một mực nhấn mạnh vào biến hoá công của bản thân mình mà không nhấn mạnh vào chuyển biến tâm tính của mình; nó có thể đang đợi tâm tính chư vị đề cao, [rồi] mới phát sinh biến đổi toàn diện được. Khí thực sự không thông thì người ta cũng không vấn đề gì; thông thường là do tác dụng của tinh thần chúng ta, lại nghe mấy vị khí công sư giả nói rằng khí mà lên đỉnh đầu thì xuất hiện thiên sai nào đó, nên họ sợ lắm. Sự lo sợ của họ có khi nó thật sự mang đến phiền toái. Bởi vì hễ chư vị lo sợ, thì chính là tâm hoảng sợ; chẳng phải đó là tâm chấp trước? Tâm chấp trước của chư vị hễ xuất hiện, [thì] chẳng phải cần [tống] khứ tâm chấp trước sao? Càng lo sợ, thì lại càng giống như mắc bệnh; nhất định phải vứt bỏ tâm chấp trước ấy của chư vị; để chư vị học bài học này, mà từ đó vứt bỏ tâm hoảng sợ, đề cao lên trên. Người luyện công trong tương lai tu luyện sẽ không thoải mái, thân thể xuất hiện nhiều công, đều là những thứ rất mạnh mẽ [chuyển] động qua lại trong thân thể chư vị, làm cho chư vị khó chịu thế này, khó chịu thế kia. Nguyên nhân chư vị không thoải mái chủ yếu là chư vị cứ lo sợ thân thể bản thân mình bị bệnh nào đó; kỳ thực ở trong thân thể xuất hiện những thứ rất mạnh mẽ, xuất ra đều là công, đều là công năng, còn có rất nhiều thể sinh mệnh. Nếu [chúng chuyển] động, chư vị sẽ cảm thấy thân thể phát ngứa, đau, khó chịu, đầu dây thần kinh cảm giác rất linh mẫn; các loại trạng thái đều xuất hiện. Chừng nào thân thể chư vị chưa được vật chất cao năng lượng chuyển hoá, đều có các loại trạng thái [như thế], mà nguyên đây là điều rất tốt. Làm một người tu luyện, chư vị mãi cứ coi bản thân mình là người thường, mãi cứ cho rằng có bệnh, thì hỏi luyện sao đây? Trong luyện công khi chúng ta gặp kiếp nạn, chư vị [nếu] vẫn cứ coi bản thân mình là người thường, tôi nói rằng tâm tính của chư vị lúc ấy đã rớt xuống chỗ của người thường. Chính tại vấn đề này, thì ít nhất chư vị cũng đã rớt xuống tầng kia của người thường. Chúng ta làm người luyện công chân chính, cần phải từ tầng rất cao mà xét vấn đề, không thể dùng quan điểm của người thường mà xét vấn đề. Khi chư vị cho rằng có bệnh, như thế có thể dẫn đến mắc bệnh. Bởi vì khi mà chư vị cho rằng nó có bệnh, thì tâm tính của chư vị cũng cao như người thường. Luyện công và tu luyện chân chính, đặc biệt là trong trạng thái [điều kiện] này, không [thể] dẫn đến mắc bệnh. Như mọi người đã biết thật sự [làm người ta] mắc bệnh thì [do] bảy phần tinh thần ba phần bệnh. Thông thường ban đầu tinh thần của người ta suy sụp, ban đầu không chịu được, gánh nặng lớn quá, rồi làm cho bệnh tình trở nên [nguy] kịch; thường [xảy ra] như vậy. Lấy một thí dụ, quá khứ có một người, bị trói trên giường; lấy tay anh ta ra, và nói rằng sẽ làm cho chảy máu. Sau đó bịt mắt anh ta lại, rồi vạch một cái lên cổ tay của anh này hoàn toàn không làm anh ta chảy máu; rồi mở vòi nước sao cho anh này nghe thấy tiếng [nước] nhỏ giọt. Anh ta tưởng rằng chính là máu của mình đang nhỏ giọt xuống, một lúc sau cá nhân này chết. Kỳ thực hoàn toàn không làm anh ta chảy máu, chỉ có nước chảy thôi; tinh thần của cá nhân này đã dẫn đến cái chết của mình. Khi chư vị cứ mãi nhìn nhận rằng bản thân mình có bệnh, thì có khi dẫn đến bản thân chư vị phát bệnh. Bởi vì tâm tính của chư vị đã giáng hạ xuống đến cơ sở của người thường, mà người thường đương nhiên sẽ mắc bệnh. Là người luyện công chư vị cứ mãi cho rằng đó là bệnh, trên thực tế chư vị đúng là đang cầu [nó]; chư vị cầu bệnh, cái bệnh ấy sẽ có thể nhập vào. Làm một người luyện công thì tâm tính cần phải cao. Chư vị không được lo sợ mắc bệnh; lo sợ bệnh cũng là một tâm chấp trước, nó mang đến phiền phức cho chư vị cũng như thế. Trong tu luyện cần tiêu nghiệp, tiêu nghiệp sẽ thống khổ; làm sao có thể tăng công một cách nhẹ nhàng thoải mái kia chứ! Nếu không thì tâm chấp trước của chư vị làm sao bỏ được đây? Tôi kể cho mọi người một chuyện cổ trong Phật giáo Xưa có một người đã rất cố gắng tu thành La Hán. Vị này khi đắc chính quả, tu thành La Hán thì lẽ nào không cao hứng cho được? Nhảy thoát khỏi tam giới rồi! Nhưng cao hứng lại chính là tâm chấp trước, [là] tâm hoan hỷ. La Hán cần phải vô vi, tâm bất động; vị này bị rớt xuống, tu lại như không [tu]. Tu như không thì cần tu lại, lại tu hướng lên trên một lần mới; bỏ ra bao nhiêu cố gắng lại tu lên được nữa. Lần này vị kia lo sợ, vị ấy tự nhủ Mình chớ có cao hứng, cao hứng nữa thì lại rớt mất’. Vị này vừa lo sợ thì lại rớt xuống [một lần nữa]. Lo sợ cũng là một loại tâm chấp trước. Còn có một tình huống nữa, đó là có người mắc bệnh tâm thần, [người ta] liền bảo là người ấy [bị] tẩu hoả nhập ma. Cũng có người chờ đợi tôi chữa bệnh tâm thần cho họ! Tôi nói rằng bệnh tâm thần không phải là bệnh, tôi cũng không có thời gian quan tâm đến chuyện ấy. Vì sao? Bởi vì người bệnh tâm thần không có bệnh độc, tại thân thể không có bệnh biến, không có nhiễm trùng; theo tôi nhìn nhận thì không phải là bệnh. Bệnh tâm thần chính là chủ ý thức của người ta quá yếu đuối. Yếu đuối đến mức độ nào? Giống như một cá nhân mãi không quyết định được cho bản thân mình, chủ nguyên thần của người bệnh tâm thần chính là như vậy. Họ không muốn quản cái thân thể ấy nữa, tự họ cứ mê mê muội muội mãi, tinh thần không có khởi lên được. Lúc ấy phó ý thức, [và] các tín tức ngoại lai sẽ can nhiễu đến họ. Tầng của mỗi không gian nhiều như thế, các loại tín tức đều can nhiễu đến họ. Thêm nữa chủ nguyên thần của người ta có thể đã làm một số điều không tốt ở đời trước, còn có chủ nợ cũng có thể làm hại họ; tình huống các loại đều xuất hiện. Chúng tôi nói rằng bệnh tâm thần là như thế. Bảo tôi trị bệnh [tâm thần] giúp chư vị làm sao được? Tôi nói rằng mắc bệnh tâm thần chính là như thế. Vậy xử lý ra sao? Hãy giáo dục họ, làm cho tinh thần của họ khởi lên; nhưng khó thực hiện lắm. Chư vị [có thể] thấy bác sỹ bệnh viện tâm thần hễ nhấc cây roi điện lên, là họ lập tức sợ quá chẳng dám nói lăng nhăng gì nữa. Vì sao vậy? Lúc ấy tinh thần của chủ nguyên thần của họ đã khởi lên họ sợ [bị] điện giật. Thông thường người ta khi đã vào cửa tu luyện thì sẽ vui mừng luyện [công] tiếp tục; ai cũng có Phật tính, ai cũng có tâm tu Đạo; do đó một khi đã học công, có nhiều người sẽ tiếp tục [tu] luyện suốt đời. Bất kể là người kia có thể tu lên được không, đã đắc Pháp chưa; dù sao người ấy cũng có tâm cầu Đạo; người ấy cứ luyện mãi. Mọi người đều biết rằng cá nhân này luyện công, người ở nơi công tác cũng biết, ngoài phố cũng biết, hàng xóm cũng biết rằng người này luyện công. Nhưng mọi người nghĩ xem, [về] tu luyện chân chính, mấy năm trước ai thực hiện điều này? Không ai làm cả; [chỉ] tu luyện chân chính mới có thể thay đổi đường đời của người ấy. Nhưng người này chỉ là một người thường, chỉ luyện công chữa bệnh khoẻ người; hỏi ai thay đổi đường đời cho họ? Là người thường, đến một ngày kia phải mắc bệnh, đến một ngày kia phải gặp chuyện rắc rối nào đó, đến một ngày kia biết đâu sẽ mắc bệnh tâm thần, hoặc giả hết mệnh lìa đời; một đời của người thường là như thế. Chư vị thấy rằng người kia đến công viên luyện công, kỳ thực người ấy không phải tu luyện một cách chân chính; người ấy mong muốn tu lên cao tầng nhưng chưa đắc chính Pháp; [nên] người ấy không tu lên được. Cá nhân này chỉ có nguyện vọng mong muốn tu luyện lên cao tầng, [và] người ấy vẫn còn là người luyện công tại tầng thấp chữa bệnh khoẻ người. Đường đời của người này chưa có ai thay đổi, như thế người ấy phải mắc bệnh. [Nếu] không [coi] trọng đức thì bệnh cũng chẳng khỏi; không thể nói rằng luyện công sẽ không mắc bệnh gì nữa. Người kia cần tu luyện chân chính, coi trọng tâm tính; tu luyện chân chính mới có thể khỏi bệnh. Bởi vì luyện công không phải thể thao, mà là điều vượt khỏi người thường; do vậy phải có [Pháp] lý và tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu người luyện công, cần phải thực hiện được [chúng] thì mới đạt được mục đích. Tuy nhiên nhiều người không thực hiện như thế, họ vẫn là người thường; do đó khi đến lúc thì họ phải mắc bệnh. Một ngày kia họ đột nhiên bị tắc nghẽn mạch máu não, đột nhiên mắc bệnh này, mắc bệnh khác, hoặc giả một ngày kia mắc bệnh tâm thần. Họ luyện công có thể ai ai cũng biết; khi cá nhân ấy mắc bệnh tâm thần, người ta bèn nói rằng người này luyện công tẩu hoả nhập ma, một chiếc mũ lớn liền chụp lên đó. Mọi người thử nghĩ xem làm thế có hợp lý không? Người ngoài nghề đâu có hiểu; [ngay cả] người trong nghề như chúng ta, rất nhiều người luyện công khó mà hiểu được đạo lý chân chính bên trong chuyện này. Nếu như cá nhân kia ở nhà mắc bệnh tâm thần thì còn đỡ, [dẫu] người ta [vẫn] nói rằng người ấy [mắc bệnh là vì] luyện công; còn nếu người này mắc bệnh tâm thần ở chính điểm luyện công, thì rất tệ hại; cái mũ lớn kia sẽ chụp ngay vào, [và] không gỡ xuống được nữa. Rằng luyện công tẩu hoả nhập ma’; báo chí cũng đều đăng như thế. Có người nhắm mắt mà phản đối khí công Đấy ông xem, vừa rồi ở đó luyện [công] còn tốt lắm, mà bây giờ thành như thế đấy’. Làm một người thường, cá nhân kia lẽ ra phải gặp điều gì thì phải gặp thôi; người ấy có thể còn xuất hiện những bệnh khác nữa, các chuyện phiền phức khác nữa; [nếu] nói rằng đều là luyện công [mà thành], thì có hợp lý không? Cũng như bác sỹ ở bệnh viện chúng ta, họ là bác sỹ, vậy phải chăng họ suốt đời vĩnh viễn không mắc bệnh; có thể nhận thức như thế không? Do vậy mới nói rằng, có rất nhiều người họ không hiểu tình huống chân thực của khí công, họ cũng không biết đạo lý bên trong của nó, nên [họ] nói lung tung cả. Khi xảy đến vấn đề nào đấy, thì cái mũ nào [họ] cũng chụp lên khí công. Thời gian phổ cập khí công ngoài xã hội còn rất ngắn, có rất nhiều người còn ôm giữ quan điểm cố chấp, mãi vẫn không thừa nhận nó, [mà] phỉ báng nó, bài xích nó; cũng không hiểu nổi trạng thái tâm lý của họ là gì nữa, họ chán ghét khí công nhường ấy, cứ như [khí công] có liên quan gì đến họ vậy; hễ nói đến khí công [họ] liền bảo là duy tâm. Khí công là khoa học, là khoa học cao hơn. Chỉ có điều loại người này quan niệm quá cố chấp, tri thức quá hạn hẹp tạo thành như vậy. Còn có một tình huống trong giới tu luyện có điều gọi là khí công thái’; loại người này tinh thần mơ màng, nhưng không phải là họ bị tẩu hoả nhập ma, [mà] họ rất có lý trí. Trước hết tôi nói khí công thái là gì. Như mọi người đã biết, chúng ta luyện công chú trọng vấn đề căn cơ. Tất cả các quốc gia toàn thế giới đều có những người tín ngưỡng tôn giáo; còn ở Trung Quốc hàng mấy nghìn năm vừa qua đều có những người tín ngưỡng Phật giáo, Đạo giáo; tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Nhưng cũng có người không tin. Đặc biệt trong thời kỳ “Đại Cách mạng Văn hoá” thì [điều ấy] bị phê phán, nói là mê tín. Một số người cho rằng những [điều gì] mà không thể lý giải, không được học trong sách [giáo khoa], khoa học hiện đại chưa phát triển đến bước ấy, hoặc là những sự vật chưa nhận thức được, họ liền gộp hết lại nói đó là mê tín. Mấy năm trước loại người này có rất nhiều, hiện nay tương đối ít. Bởi vì có một số hiện tượng [dẫu] chư vị không thừa nhận chúng, nhưng chúng đã phản ánh hết sức thiết thực đến không gian chúng ta. Chư vị [dẫu] không dám nhìn thẳng chúng, nhưng người ta hiện nay đã dám nói về chúng, người ta đã mắt thấy tai nghe và cũng hiểu ra một số tình huống liên quan đến luyện công. Một số người cố chấp đến mức độ này hễ chư vị nói [đến] khí công, thì từ trong tâm của họ phá ra cười chư vị, họ cho rằng chư vị làm mê tín, thật đáng cười ghê lắm. Hễ chư vị nói [đến] những hiện tượng trong khí công, họ liền cho rằng cá nhân chư vị quá ư ngu muội. Loại người này tuy cố chấp, nhưng căn cơ không nhất định là không tốt. Nếu căn cơ của cá nhân này tốt, [nếu] họ luyện công, thì thiên mục có thể khai mở đến tầng rất cao, còn xuất cả công năng nữa. Họ không tin khí công, nhưng không thể đảm bảo rằng bản thân họ sẽ không mắc bệnh. Họ nếu mắc bệnh thì đến bệnh viện để chữa; Tây Y chữa không khỏi thì đến Trung Y chữa; Trung Y chữa cũng không được, dùng phương thuốc gì cũng không khỏi, đến lúc này họ bèn nghĩ đến khí công. Họ đắn đo Mình thử vận [may] này xem, xem xem khí công rốt cuộc có chữa được bệnh này của mình hay không’. Họ rất ngại ngùng đến [thử khí công]. Họ vừa [bắt đầu] luyện công, thì vì căn cơ rất tốt, nên lập tức luyện được rất tốt. Có thể được sư phụ nào đó để mắt đến, một sinh mệnh cao cấp ở không gian khác giúp đỡ họ đôi chút. Họ liền lập tức khai thiên mục, hoặc giả lọt vào trạng thái bán khai ngộ. Thiên mục khai mở đến tầng rất cao, [họ] lập tức nhìn thấy được một số tình huống chân thực trong vũ trụ, ngoài ra còn có công năng. Chư vị thử nói xem loại người này khi thấy được những tình huống như thế, thì đầu não của họ có chịu được không? Chư vị thử nghĩ coi tâm thái của họ sẽ như thế nào đây? Những điều xưa nay vẫn coi là mê tín, là tuyệt đối không thể, những điều mà hễ người khác nêu liền thấy tức cười [lắm], thì [nay] lại triển hiện hết sức thiết thực ngay trước mắt của họ, lại còn tiếp xúc đến được một cách hết sức thực tại. Như vậy đầu não của họ sẽ không chịu nhận nổi, áp lực tinh thần [lên] họ là quá lớn, và lời [họ] nói ra người khác không tiếp thu được; nhưng lô-gíc tư duy không hề loạn; mà chính là vì họ không dàn xếp [hợp lý] quan hệ hai bên. Họ phát hiện rằng, những việc nhân loại làm là sai, còn [việc] ở bên kia thường là đúng. Chiểu theo bên kia mà làm, thì người ta nói là họ sai. Người ta không lý giải được, nên nói rằng cá nhân ấy luyện công tẩu hoả nhập ma. Kỳ thực họ không bị tẩu hoả nhập ma, hầu hết người chúng ta luyện công hoàn toàn sẽ không xuất hiện hiện tượng này; chỉ những ai đặc biệt cố chấp mới xuất hiện khí công thái này. Những người chúng ta ngồi [đây] có nhiều [người] đã khai thiên mục, có khá nhiều. Họ thực sự nhìn thấy những điều tại không gian khác; họ không thấy kỳ lạ gì lắm, [mà] thấy rất tốt, đầu não cũng không thấy kích động gì, cũng không xuất hiện khí công thái như thế. Người nào sau khi xuất hiện khí công thái, thì rất mực có lý trí, lời nói ra rất mực có tính triết lý, hơn nữa tính lô-gíc cũng rất tốt. Chỉ là những gì họ nói thì người thường không có tin. Có lúc họ nói với chư vị rằng, họ gặp một người đã quá cố nào đó, [và] người ấy bảo họ hãy làm điều gì đấy. Người thường hỏi có tin được không? Sau này họ hiểu ra, rằng những điều ấy nên cất ở trong tâm của bản thân mình, không nên nói ra; thu xếp ổn thoả quan hệ hai bên là tốt rồi. Thông thường những người này đều có tồn tại công năng; [và] đó cũng không phải tẩu hoả nhập ma. Còn một tình huống nữa gọi là “chân phong”1; tình huống này cực hiếm thấy. “Chân phong” mà chúng tôi nói đến không phải là điên thật’, không phải có ý nói như thế, mà có ý là tu chân’. Vậy chân phong là gì? Tôi nói rằng trong những người tu luyện, thì mười vạn người mới có một người như thế, cực kỳ hiếm thấy. Do đó nó không có tính phổ biến, cũng không tạo nên ảnh hưởng xã hội. “Chân phong” thông thường có một điều kiện tiên quyết, đó là vị này có căn cơ hết sức tốt, còn phải là rất nhiều tuổi. Tuổi nhiều quá, mong muốn tu luyện là [chuyện] đã muộn. [Người] có căn cơ cực kỳ tốt thường là [người] đến đây với sứ mệnh [nào đó], là [người] từ cao tầng đến. Xã hội này của người thường ai đến cũng thấy ghê sợ, đầu não tẩy rồi thì không còn nhận ra được ai nữa. Vào đến hoàn cảnh xã hội người thường, thì những can nhiễu của người ta đối với vị ấy, sẽ làm vị ấy [coi] trọng danh, [coi] trọng lợi, cuối cùng rớt xuống, vĩnh viễn không biết ngày nào cất đầu lên được nữa; do vậy không ai dám đến đây, ai cũng ghê sợ. [Nhưng cũng] có loại người đến; sau khi đến đây, vị này ở nơi người thường quả thực hư hỏng, [và] thật sự phải rớt xuống, suốt đời đã làm không ít chuyện xấu. Khi con người ta sống mà tranh giành lợi ích cá nhân thì sẽ làm rất nhiều điều xấu, sẽ mắc nợ rất nhiều thứ. Sư phụ của vị này thấy rằng cá nhân ấy sẽ phải rớt xuống. Tuy nhiên vị ấy là [người] có quả vị, không thể để vị ấy rớt xuống tuỳ tiện như thế được! Làm thế nào đây? Lo lắm, không có cách nào khác để bảo vị này tu luyện, mà lúc ấy biết tìm sư phụ ở đâu? Vị ấy phải quay lại từ đầu, phải vãng hồi tu. Nhưng nói chuyện sao dễ vậy? Tuổi đã nhiều rồi, tu cũng là [chuyện] đã muộn, mà biết đến đâu để tìm công pháp tính mệnh song tu đây? Cần phải là người có căn cơ tốt phi thường, và là ở tình huống cực kỳ đặc thù này, thì mới dùng đến phương pháp làm cho vị ấy điên. Nghĩa là, [chỉ khi] tuyệt đối không còn hy vọng, ở tình huống bản thân không thể tự quay trở về, thì mới viện đến phương pháp này, tức là làm cho vị ấy điên, làm cho một chỗ nào đó của đại não vị ấy phải bế tắc. Ví như con người chúng ta sợ lạnh, sợ bẩn; vậy làm cho vị ấy có bộ phận sợ lạnh của đại não bị bế tắc, làm cho vị ấy có bộ phận sợ bẩn cũng bế tắc lại. Sau khi làm cho vị này bế tắc một số bộ phận rồi, thì cái tinh thần của cá nhân ấy xuất hiện vấn đề, đúng là điên điên rồ rồ. Tuy nhiên loại người này thông thường không làm điều xấu, không [nhục] mạ người cũng không đánh người, thường hay làm điều tốt. Nhưng vị ấy đối với bản thân lại rất tàn khốc. Bởi vì vị này không biết lạnh, do đó mùa Đông vị ấy chân không chạy trên tuyết, mặc phong phanh, rồi bị cóng đến mức chân nứt nẻ rỉ máu; bởi vì vị này không biết bẩn, vị ấy dám ăn cả phân, vị ấy dám uống cả nước tiểu. Quá khứ tôi có biết một người như thế, ngay cả cục phân ngựa đông cứng ngắc cả lại, ông ấy cũng gặm như thể là thơm [ngon] lắm; vị ấy có thể chịu những thứ khổ mà người thường ở trạng thái tỉnh táo không thể chịu được. Chư vị nghĩ xem vị ấy bị điên rồi gặp bao nhiêu tội khổ rất lớn; đương nhiên họ thường kèm theo có công năng; thường là các cụ bà. Trước đây [có một] cụ bà có chân bó buộc nhỏ lại, vậy mà tường cao hơn hai mét, bà nhảy một cái là qua ngay. Người nhà thấy bà bị điên rồi và hay chạy ra ngoài, liền khoá bà lại trong nhà. [Bà] đợi gia nhân đi vắng rồi chỉ [tay] một cái là khoá mở tung ngay, rồi lại đi ra. [Người nhà] bèn dùng dây xích sắt trói lại; [bà] đợi gia nhân đi vắng rồi rũ một cái là xích sắt cũng mở. Quản thế nào cũng không quản được bà; như thế bà chịu rất nhiều khổ. Vì bà chịu khổ đến mức quá ghê gớm, nên được cũng quá mạnh mẽ; bà hoàn trả cực nhanh những gì không tốt đã mắc nợ. Rốt cuộc là không quá ba năm, thông thường là một hoặc hai năm, là vượt qua; cái khổ phải chịu ấy rất to lớn. Khi đã vượt qua rồi, [bà] liền hiểu ra ngay, bởi vì bà đã được tính là tu luyện xong, do đó lập tức khai công, các chủng thần thông đều xuất lai. Điều này cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ hiếm thấy; trong lịch sử cũng có [những người] như thế; [còn đối với] người căn cơ bình thường thì không thể để chư vị như thế được. Như mọi người đã biết có những vị tăng điên, đạo [sỹ] điên, và trong lịch sử thực sự có [tồn tại], có ghi chép. Những [điển cố] như phong tăng tảo Tần’, các đạo sỹ điên; những điển cố như thế có rất nhiều. [Về] tẩu hoả nhập ma, chúng tôi nói khẳng định rằng không tồn tại. Thử nói ai có thể tẩu hoả2, nếu thật sự được như thế, tôi nói rằng cá nhân ấy thật xuất sắc. Có thể há miệng phun lửa, [hoặc] có thể duỗi tay phóng lửa, [hoặc] chỉ tay một cái liền châm điếu thuốc, thì tôi nói đó là công năng! Luyện công chiêu ma Luyện công chiêu ma’ là gì? Ấy là khi chúng ta luyện công, thường dễ gặp một số can nhiễu. Luyện công cớ sao lại chiêu [mời] ma? Bởi vì [khi] một cá nhân mong muốn tu luyện [thì] thực tế rất khó khăn; chân tu mà không được Pháp thân của tôi bảo hộ, thì chư vị hoàn toàn không thể tu thành; hễ ra khỏi cửa là chư vị có thể gặp những vấn đề [liên quan] đến sinh mệnh [sống chết]. Nguyên thần con người là bất diệt; như vậy chư vị tại hoạt động xã hội đời trước, có thể đã mắc nợ người ta, nạt dối người ta, hoặc đã từng làm chuyện bất hảo nào đó; chủ nợ kia sẽ tìm chư vị. Trong Phật giáo giảng rằng Con người sống chính là [vì] nghiệp lực luân báo. Chư vị nợ họ [gì], họ sẽ tìm chư vị đòi nợ; nếu lấy quá đi thì sau này họ sẽ hoàn lại cho chư vị. Con không hiếu thuận với cha mẹ, [thì] sau sẽ đổi lại; nó luân chuyển qua lại như thế. Tuy nhiên chúng tôi thực sự thấy có ma đang can nhiễu, không cho chư vị luyện công; nó đều có quan hệ nhân duyên, chứ không phải vô duyên vô cớ; nếu vô duyên vô cớ thì không cho phép nó như thế. Hình thức luyện công chiêu ma phổ biến nhất, chính là [thế này] khi chư vị chưa luyện công, thì hoàn cảnh chung quanh còn tương đối tĩnh. Vì đã học công, nên luôn thích luyện; nhưng khi vừa vào chỗ rồi ngồi đả toạ, thì đột nhiên cảm thấy bên ngoài không còn tĩnh nữa. [Tiếng] còi ô-tô kêu, ngoài hành lang có tiếng đi lại, tiếng nói chuyện, tiếng sập cửa, bên ngoài cũng bật máy thu thanh; lập tức không còn tĩnh nữa. Hoàn cảnh bên ngoài khi chư vị không luyện công còn rất tốt, chư vị hễ luyện công thì lại như thế. Có khá nhiều người chúng ta không thử nghĩ sâu thêm, rằng rốt cuộc đó là chuyện gì vậy; chỉ thấy rất kỳ lạ, và thấy rất thất vọng không luyện công được. Cái điều “kỳ lạ” ấy đã ngăn trở; đó chính là ma đang can nhiễu chư vị; chúng đang sử dụng người [khác] để can nhiễu chư vị. Đây là hình thức can nhiễu đơn giản nhất, đã đạt được mục đích [là] không để chư vị tu luyện. Chư vị luyện công, chư vị đắc Đạo, phải chăng bao nhiêu thứ chư vị mắc nợ rồi chư vị không hoàn trả? Chúng không chịu, chúng sẽ không để chư vị [tu] luyện. Nhưng đây cũng là phản ánh trong một tầng [nào đó]; qua một [giai] đoạn thời gian thì không cho phép hiện tượng này lại tồn tại; nghĩa là khi món nợ này qua đi rồi, thì không cho phép chúng lại đến can nhiễu nữa. Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi sẽ tu được tương đối nhanh, đột phá về tầng cũng tương đối nhanh. Còn có một hình thức can nhiễu nữa của ma. Như mọi người đã biết chúng ta luyện công có thể khai thiên mục, có người sau khi khai thiên mục rồi luyện công ở nhà, liền nhìn thấy một số cảnh tượng ghê rợn, những bộ mặt khủng khiếp đáng sợ. Có thứ đầu bù tóc xoã, có thứ muốn đến liều mạng với chư vị, thậm chí còn xuất hiện nhiều cử động, làm người ta sợ lắm. Có lúc hễ luyện công liền nhìn thấy ngoài cửa sổ bám đầy những thứ ấy, làm người ta hãi lắm. Vì sao xuất hiện những tình huống này? Đó đều là những hình thức can nhiễu của ma. Nhưng trong môn Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, hình thức [can nhiễu] này cực kỳ hiếm thấy, trăm phần có một; đa số đều không gặp tình huống này. Bởi vì nó không có gì là tốt đối với luyện công của chúng ta, do đó không cho phép chúng chọn hình thức này để can nhiễu chư vị. Tại công pháp tu luyện thông thường, sự việc này chính là một hiện tượng phổ biến nhất, lại còn duy trì trong thời gian rất lâu. Có người chính vì điều này mà không luyện công được, khiếp sợ ghê lắm. Luyện công đêm khuya đều chọn hoàn cảnh rất yên tĩnh, liền thấy một người đứng ngay đằng trước, người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, [nên] sợ quá không dám luyện nữa. Trong Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta bình thường không có hiện tượng này; nhưng cũng có những người rất cá biệt, có những người tình huống cực kỳ đặc thù. Còn một loại nữa là của công pháp nội ngoại kiêm tu; họ vừa luyện võ vừa tu nội; công pháp loại này thường hay gặp bên Đạo gia. Khi ai đã học loại công pháp ấy, thông thường sẽ gặp chủng loại ma này. Công pháp bình thường [khác] không gặp; chỉ có công pháp nội ngoại kiêm tu, công pháp luyện võ mới gặp; tức là có người tìm đến họ để tỷ võ. Bởi vì trên thế giới có rất nhiều người tu Đạo, [trong đó] có rất nhiều người là luyện võ, là nội ngoại kiêm tu. Người luyện võ ấy, họ cũng có thể tăng công. Tại vì sao? Sau khi họ vứt bỏ những tâm khác, [như] tâm danh lợi, những tâm như thế, thì họ cũng tăng công. Tuy nhiên tâm tranh đấu của họ lại lần lữa mãi không bỏ, bỏ được cũng rất muộn màng; do đó họ dễ làm sự tình này; đến một tầng nhất định vẫn còn xuất hiện [hiện tượng này]. Khi đả toạ lúc mơ mơ tỉnh tỉnh họ biết được ai đó đang luyện công, nguyên thần bèn ly thể tìm người ta tỷ võ, xem ai công phu cao hơn; và xảy ra [trận] tranh đấu. Tại không gian khác cũng xuất hiện tình huống này, cũng có [người] tìm họ để tranh đấu, đánh lộn; nếu [từ chối] nói không đánh, thì thật sự sẽ giết họ; [nên phải] đánh nhau, đánh tới đánh lui. Mỗi khi ngủ lại có người tìm họ để tranh đấu tỷ võ, làm cả đêm không nghỉ ngơi được. Kỳ thực, khi này chính là lúc để tống khứ tâm tranh đấu của họ; nếu tâm tranh đấu của họ chưa bỏ, họ vẫn mãi như thế, thì một thời gian lâu, sau mấy năm qua đi cũng không xuất ra khỏi tầng này. Làm cho cá nhân ấy không luyện công được nữa, [làm] thân thể vật chất ấy không chịu nổi nữa, tinh lực hao tổn quá lớn, không khéo sẽ bị [tàn] phế. Do vậy trong công pháp nội ngoại kiêm tu sẽ gặp tình huống này; ngoài ra còn hết sức phổ biến. Công pháp tu nội của chúng ta không có tình huống ấy, không cho phép nó xuất hiện. Một số hình thức mà tôi vừa giảng trên đây đều tồn tại tương đối phổ biến. Còn một loại can nhiễu nữa của ma, cũng là điều mà ai ai cũng cần gặp phải; pháp môn của chúng ta ai ai cũng cần gặp phải gặp ma sắc’. Điều này rất nghiêm trọng. Trong xã hội người thường có sinh hoạt vợ chồng, có như thế mới sinh sôi nảy nở đời sau nơi xã hội nhân loại. Nhân loại chính là phát triển như thế; [và] trong xã hội nhân loại cũng có cái tình’; do đó sự tình này đối với người thường mà xét quả là hợp với luân lý của đất trời. Vì con người có tình’, nóng giận là tình’, ưng ý là tình’, yêu là tình’, hận cũng là tình’; vui thích làm điều [nào đó] là tình’, không thích làm điều [nào đó] cũng là cái tình’ ấy; thấy người này hay người kia dở, yêu thích làm gì đó hoặc chẳng yêu thích làm gì đó, hết thảy đều là tình’; người thường chính là vì cái tình’ ấy mà sống. Như vậy làm một người luyện công, một người siêu thường, thì không thể dùng cái [đạo] lý ấy để nhận định được, cần đột phá điều này. Do đó [đối với] rất nhiều tâm chấp trước xuất phát từ tình’, chúng ta cần xem nhẹ, cuối cùng hoàn toàn vứt bỏ. Dục’ và sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ. Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện ở nơi người thường thì không bảo chư vị làm hoà thượng, làm ni cô; những người trẻ tuổi trong chúng ta còn cần lập gia đình. Như vậy chúng ta đối xử với vấn đề này như thế nào? Tôi đã giảng, pháp môn này của chúng tôi là trực chỉ nhân tâm’, không để chư vị thật sự mất đi những gì ở nơi lợi ích vật chất. Chính là trái lại, chính là ngay ở trong lợi ích vật chất nơi người thường mà ma luyện’ tâm tính của chư vị; [điều] thật sự đề cao lên, chính là tâm tính của chư vị. [Nếu] cái tâm kia của chư vị có thể vứt bỏ được, thì cái gì chư vị cũng vứt bỏ được, ở nơi lợi ích vật chất mà bảo chư vị vứt bỏ đi, chư vị đương nhiên sẽ vứt bỏ được. [Còn nếu] tâm của chư vị mà không vứt bỏ được, [thì] chư vị không vứt bỏ được gì hết; do vậy mục đích thật sự của tu luyện là tu cái tâm này. Tu luyện trong chùa họ cưỡng chế chư vị mất đi những thứ ấy, cũng chính là để chư vị dứt bỏ cái tâm này; họ cưỡng chế chư vị, làm chư vị hoàn toàn đoạn tuyệt với chúng, không cho chư vị nghĩ đến chúng; họ [theo] cách ấy. Nhưng chúng tôi không yêu cầu đi [theo cách] như thế; yêu cầu của chúng ta là ngay với lợi ích vật chất ở trước mặt, chư vị làm sao xem chúng thật nhẹ; do đó môn của chúng ta tu xuất lai là vững chắc nhất. Không bảo chư vị đều làm hoà thượng, làm ni cô. Chúng ta là tu luyện nơi người thường, tương lai công pháp chúng ta sẽ truyền ra càng ngày càng rộng, [nếu] ai ai cũng thành hoà thượng không ra hoà thượng’3, hễ ai luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi đều có hình thức như thế, [thì] như vậy không được. Trong luyện công chúng tôi yêu cầu mọi người chư vị luyện công, ái nhân chư vị có thể không luyện công, [thì chỉ] vì luyện công mà hai vợ chồng ly hôn là không được. Nghĩa là chúng ta coi chuyện này thật nhẹ; chư vị không thể coi trọng nó kiểu như người thường được. Nhất là hiện nay ngoài xã hội cái gọi là giải phóng tình [dục]’, [và] những thứ đồ khiêu dâm đang can nhiễu đến người ta. Một số người thấy nó [quan] trọng lắm; chúng ta là người luyện công, thì phải coi nó thật nhẹ. Tại cao tầng mà nhìn, [họ] nói rằng người thường ở xã hội đối với bùn đất quả là không ngại bẩn, ở mặt đất mà chơi nghịch bùn đất vậy. Chúng tôi [đã] giảng, rằng chư vị không thể vì điều này mà làm cho gia đình bất hoà; do đó tại giai đoạn mà chư vị đang có hiện nay, chư vị coi nó thật nhẹ, duy trì sinh hoạt vợ chồng hài hoà như bình thường là được rồi; tương lai [khi] đến một tầng nhất định sẽ có trạng thái của tầng ấy; [còn] hiện tại là như thế này, chúng tôi yêu cầu chư vị thực hiện như thế này là được rồi. Đương nhiên không thể giống như trạng thái của xã hội hiện nay, không được thế! Tại đây còn có một vấn đề; như mọi người đã biết, thân thể người luyện công chúng ta có năng lượng. Hiện nay 80%–90% những người trong chúng ta từ lớp học này về sau, không chỉ hết bệnh, mà còn xuất [hiện] công; do đó trên thân thể mang theo năng lượng rất lớn mạnh. Công mà chư vị mang theo so với tâm tính của chư vị không tương ứng. Hiện tại chư vị tạm thời [có] công cao hơn; giúp chư vị lập tức nâng cao lên; [còn] hiện nay đang đề cao tâm tính của chư vị. Dần dần [tâm tính] chư vị sẽ lên đến theo, đảm bảo nội trong một [giai] đoạn thời gian thì [tâm tính] chư vị sẽ lên đến theo; do đó chúng tôi làm việc này từ trước; nghĩa là chư vị có năng lượng nhất định. Bởi vì năng lượng tu luyện xuất lai từ chính Pháp là thuần chính từ bi, do đó mọi người ngồi tại đây đều cảm giác thấy một trường hoà ái từ bi. Tôi luyện công vốn tu luyện như thế, tôi mang theo [mình] những thứ ấy. Mọi người ngồi ở đây đều cảm thấy rất hài hoà, trong tư tưởng của người ta không có tà niệm, ngay cả hút thuốc cũng không nghĩ tới. Trong tương lai chư vị chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp chúng tôi mà thực hành, thì công mà chư vị tu luyện xuất lai được sau này cũng như thế. Tuỳ theo công lực của chư vị không ngừng tăng trưởng, thì khi ấy năng lượng tản xạ của công mang theo trên thân thể chư vị cũng rất lớn mạnh. Ngay cả khi không có được sự lớn mạnh ấy, [thì] một người thường, ở trong phạm vi trường của chư vị, hoặc khi chư vị ở nhà, thì chư vị cũng có thể ước chế người khác. Thân nhân ở nhà chư vị đều có thể chịu sự ước chế của chư vị. Tại sao? Chư vị cũng không cần động niệm; bởi vì trường ấy là thuần chính hoà ái, từ bi, là trường của chính niệm; do đó người ta không dễ nghĩ đến điều xấu, không dễ làm những chuyện không tốt; sẽ [phát huy] tác dụng như thế. Hôm vừa rồi tôi có giảng Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh’, nghĩa là năng lượng tản xạ từ thân thể chúng ta có thể [điều] chỉnh lại hết thảy những trạng thái không đúng đắn. Như vậy dưới tác dụng của trường này, khi chư vị không nghĩ gì đến chuyện ấy, thì vô hình trung cũng ước chế ái nhân của chư vị. Chư vị không động niệm, chư vị cũng sẽ không động niệm ấy, thì họ cũng không nghĩ đến. Tuy nhiên [nó] không tuyệt đối; ở hoàn cảnh hiện tại, một khi bật TV lên xem, thì cái gì cũng có, dễ làm cho người ta khởi dục vọng. Tuy nhiên ở tình huống thông thường, chư vị có thể khởi tác dụng ước chế như thế. Tương lai khi tu luyện ở cao tầng, không cần tôi bảo chư vị, chư vị tự mình [cũng] sẽ biết [cần] làm thế nào, lúc ấy sẽ có trạng thái khác; duy trì sinh hoạt hài hoà. Do đó, về chuyện này chư vị không cần coi trọng quá; nếu chư vị để tâm thái quá thì cũng thuộc về chấp trước. Giữa vợ chồng với nhau thì không có vấn đề về sắc’, nhưng có dục vọng’; chư vị coi nó thật nhẹ, trong tâm cân bằng là được rồi. Vậy gặp ma sắc’ như thế nào? Nếu như định lực của chư vị chưa đủ, chư vị sẽ [thấy nó] xuất hiện ở trong mộng khi ngủ; chính lúc chư vị ngủ hoặc chính vào lúc chư vị đả toạ, liền đột nhiên xuất hiện [nếu] chư vị là nam thì sẽ xuất hiện mỹ nữ, nếu chư vị là nữ thì sẽ xuất hiện một trang nam tử mà chư vị hằng tơ tưởng, nhưng họ không mặc chút gì. Nếu chư vị máy động niệm đầu một cái, thì có thể tiết ra, sẽ trở thành sự thực. Mọi người thử nghĩ coi, chúng ta luyện công, khí của tinh huyết là dùng để luyện mệnh; chư vị không thể cứ mãi tiết ra như thế. Đồng thời cái quan [khảo nghiệm] sắc dục’ ấy chư vị chưa có vượt qua được; như thế có được không? Do đó tôi giảng vấn đề này cho chư vị, ai ai cũng sẽ gặp, bảo đảm là sẽ gặp. Khi tôi giảng Pháp, tôi lấy một năng lượng rất mạnh đưa vào não của chư vị. Chư vị ra khỏi cửa có thể không nghĩ ra được điều tôi giảng cụ thể là những gì; tuy nhiên khi chư vị thực sự gặp vấn đề, chư vị sẽ nghĩ lại được lời tôi đã giảng. Chỉ cần chư vị coi bản thân mình là người luyện công, thì đúng thời điểm ấy chư vị sẽ nghĩ ra được, [nên] chư vị có thể ước chế bản thân mình, cái quan này chư vị có thể vượt qua được. Nếu như vượt quan [lần] thứ nhất không được, quan [lần] thứ hai sẽ rất khó giữ được vững. Tuy nhiên có như thế này, lần thứ nhất không qua được, tỉnh ra rồi hối tiếc ghê gớm khôn thấu; thì có thể tâm lý ấy, trạng thái ấy của chư vị, cũng sẽ nhấn sâu thêm ấn tượng trong tư tưởng chư vị; khi gặp lại vấn đề, chư vị sẽ giữ [mình] được vững, có thể vượt qua được. Còn nếu có người không vượt qua được, cũng không để ý, thì sau này sẽ càng khó giữ vững hơn; đảm bảo là như vậy. Hình thức này [cũng] có can nhiễu của ma, cũng có sư phụ diễn vật hoá vật để khảo nghiệm chư vị; hai hình thức ấy đều tồn tại, bởi vì ai ai cũng cần vượt qua quan này. Chúng ta bắt đầu tu luyện từ người thường, bước đi thứ nhất chính là cái quan này, ai ai cũng gặp. Tôi nêu một ví dụ cho chư vị, hồi [tôi] dạy ở lớp học tại Vũ Hán có một học viên như thế, một cậu thanh niên ba mươi tuổi. Tôi vừa giảng bài này trên lớp xong, cậu này về nhà ngồi đả toạ, lập tức [nhập] định. Định trụ lại xong, đột nhiên nhìn thấy bên này xuất hiện Phật A Di Đà, bên kia xuất hiện Lão Tử. Đó là điều cậu ấy nói trong tâm đắc thể hội. [Họ] xuất hiện xong, [đưa mắt] nhìn cậu ấy mà không nói gì cả, rồi ẩn đi [biến mất]. Lại xuất hiện Bồ Tát Quán Âm, trong tay cầm chiếc bình; từ chiếc bình ấy bay ra một làn khói trắng. Cậu này đang ngồi đó đả toạ, nhìn thấy thật rõ ràng; cậu ta rất cao hứng. Lập tức [làn khói] hoá thành một số mỹ nữ, mỹ nữ ấy là những phi thiên bay lượn, trông nhất mực xinh đẹp. Nhảy múa cho cậu ta, những vũ điệu trông thật khả ái! Cậu này tự nghĩ Mình luyện công nơi này, Bồ Tát Quán Âm thưởng tặng cho mình, hoá mấy cô mỹ nữ cho mình coi, mấy cô phi thiên bay lượn nhảy múa cho mình’. Đúng lúc cậu ta nghĩ cao hứng nhất, thì lập tức những mỹ nữ kia [trở nên] không mặc chút gì, thực hiện một số động tác, đến vịn cổ ôm lưng. Tâm tính của học viên chúng ta đề cao rất nhanh, lúc ấy cậu thanh niên liền cảnh giác, điều mà cậu ấy nghĩ đến trước nhất là Tôi không phải người bình thường, tôi là người luyện công; các vị chớ đối xử với tôi như thế; tôi là [người] tu Pháp Luân Đại Pháp’. Niệm đầu vừa xuất khởi, “xoẹt” [một cái] lập tức tất cả đều biến mất; nguyên [chúng] là huyễn hoá mà thành. Sau đó Phật A Di Đà và Lão Tử lại xuất hiện lại. Lão Tử lấy tay trỏ vào cậu thanh niên, vừa cười vừa nói với Phật A Di Đà rằng Nhụ tử khả giáo dã’. Tức là cậu tiểu tử này được, có thể dạy dỗ được. Tại lịch sử hoặc tại không gian cao tầng, mà xét [một] người có thể tu hay không, [thì] coi những thứ dục vọng và sắc của người ấy [là] rất chủ yếu; do vậy chúng ta thật sự phải coi những thứ ấy thật nhẹ. Tuy nhiên chúng ta tu luyện tại người thường, không yêu cầu chư vị đoạn tuyệt hoàn toàn với nó; ít nhất trong giai đoạn này, chư vị phải coi nó thật nhẹ, không được lại giống như trước đây. Làm người luyện công thì cần phải như vậy. Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không. Tự tâm sinh ma Cái gì gọi là tự tâm sinh ma’? Thân thể con người tại các tầng không gian đều có một trường vật chất tồn tại, trong một trường đặc thù, [thì] hết thảy những gì trong vũ trụ đều chiếu xạ lên trường không gian này của chư vị tương tự như bóng ảnh; tuy là bóng ảnh, nhưng cũng là tồn tại vật chất. Hết thảy mọi thứ trong trường không gian của chư vị đều nghe theo sự chi phối từ ý thức của đại não chư vị; nghĩa là, [khi] chư vị dùng thiên mục để nhìn, tĩnh tĩnh không động niệm mà nhìn thì là chân thực; chỉ cần hơi động niệm, thì những gì nhìn thấy đều là giả; đó chính là tự tâm sinh ma’, cũng gọi là tuỳ tâm nhi hoá’. Chính là vì có những người luyện công tự họ không thể tự đặt mình làm người luyện công, không thể tự mình giữ lấy mình; họ hữu cầu vào công năng, chấp trước vào tiểu năng tiểu thuật, thậm chí chấp trước vào những gì nghe được từ không gian khác, chấp trước vào truy cầu những thứ ấy; loại người này dễ tự tâm sinh ma nhất, dễ bị rớt xuống nhất. Bất kể [họ] đã tu luyện cao đến đâu, một khi tình huống này xuất hiện thì sẽ rớt xuống đến đáy, hủy [hại] đến đáy. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Không như các phương diện khác khảo nghiệm tâm tính lần này nếu không qua, thì ngã rồi vựng dậy bò lên, [vẫn] còn có thể tu tiếp được. Nhưng xuất hiện vấn đề tự tâm sinh ma này thì không được, người ấy đời này là huỷ [bỏ] rồi. Đặc biệt là những người luyện công tại một tầng nhất định đã khai thiên mục rồi, dễ xuất hiện vấn đề này. Còn có một số người bản thân ý thức của họ cứ hay nhận can nhiễu từ tín tức ngoại lai; tín tức ngoại lai bảo họ thứ gì, họ liền tin thứ nấy; cũng sẽ xuất hiện vấn đề này. Do đó trong chúng ta có những người đã khai thiên mục rồi, sẽ nhận can nhiễu có đủ loại phương diện của các tín tức. Chúng tôi nêu ví dụ thế này. Tu luyện ở tầng thấp mà tâm không động, [là] điều khó làm được. Sư phụ như thế nào có thể chư vị thấy chưa rõ. Đột nhiên một hôm, chư vị thấy một vị Đại Thần Tiên vừa cao vừa lớn đến. Đại Thần Tiên này khen chư vị hai câu, rồi dạy chư vị vài thứ; nếu chư vị cũng nhận, thì công của chư vị đã bị loạn mất rồi. Hễ trong tâm của chư vị cao hứng lên, nhận ông ta làm sư phụ, rồi theo ông ta học; nhưng ông ta cũng không đắc chính quả, ở không gian kia có thể biến lớn thu nhỏ. Triển hiện như thế trước mặt chư vị, chư vị nhìn thấy Đại Thần Tiên ấy, quả là kích động! Hễ tâm hoan hỷ dấy khởi lên, chẳng phải chư vị sẽ theo học ông ta? Người tu luyện [nào] giữ mình không vững thì rất khó hoá độ, và dễ tự huỷ [hoại] bản thân mình. Người trời đều là Thần, nhưng họ cũng chưa đắc chính quả, phải nhập lục đạo [luân hồi] như nhau thôi. Chư vị tuỳ tiện nhận sư phụ, [rồi] chư vị phải theo ông ấy, hỏi ông ấy đưa chư vị lên đến đâu? Chính ông ta không đắc chính quả, chẳng phải chư vị có tu mà như không ư? Kết quả công của bản thân chư vị đã loạn cả rồi. Con người rất khó không động tâm. Tôi bảo mọi người, rằng vấn đề này rất nghiêm túc; tương lai [trong] chúng ta [có] rất nhiều người sẽ xuất hiện vấn đề này. Pháp tôi đã giảng cho chư vị rồi; chư vị có thể giữ vững nó hay không hoàn toàn dựa vào bản thân chư vị; điều tôi giảng là một tình huống. Gặp Giác Giả của bất kể môn phái nào khác cũng không động tâm, chính là tu ở một môn. Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi’, như thế nhất định có [hy] vọng sẽ thành công. Tự tâm sinh ma còn có tình huống khác can nhiễu gặp thân nhân đã qua đời; khóc lóc nỉ non, bảo chư vị làm điều này, điều khác; chuyện gì cũng xuất hiện. Chư vị có thể không động tâm? Chư vị yêu dấu đứa con này lắm, chư vị yêu thương cha mẹ chư vị. Cha mẹ chư vị đã qua đời, họ bảo chư vị làm điều gì đó … đều là những việc không thể làm; nếu chư vị làm thì hỏng rồi; người luyện công khó như thế đó. Người ta nói rằng Phật giáo loạn rồi, những thứ của Nho giáo đều lọt cả vào Phật giáo; những gì như hiếu kính cha mẹ’, tình cảm con cái’ đều lọt cả vào; trong Phật giáo [vốn] không bao hàm những điều ấy. Ý nghĩa là gì? Bởi vì sinh mệnh chân chính của một cá nhân là nguyên thần; người mẹ sinh ra nguyên thần chư vị mới là người mẹ thật sự của chư vị. Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, [số ấy] không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này. Có người không vứt bỏ được [tâm về] con của họ, nói [nó] tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải đến giày vò chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên. Người thường có thể không lý giải được nếu chư vị chấp trước [vào] những thứ ấy, [thì] chư vị hoàn toàn không tu luyện được; do đó trong Phật giáo không bao hàm những thứ này. Chư vị nếu muốn tu luyện, thì cái tình’ của con người cần vứt bỏ. Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. Tình’ là việc của người thường; người thường là vì tình’ mà sống. Nhiều người giữ mình không tốt, tạo thành khó nạn cho tu luyện. Có [người] nói, rằng Phật nói với họ những gì. Phàm là nói với chư vị, rằng hôm nay có nạn, sẽ xuất hiện sự kiện gì, chư vị cần tránh nó ra sao. Hoặc giả ai nói với chư vị giải nhất hôm nay số hiệu bao nhiêu, bảo chư vị đi lấy. Ngoại trừ [trường hợp] có nguy hiểm đến sinh mệnh bảo chư vị tránh như thế nào, còn hễ là bảo chư vị đắc những điều tốt ở xã hội người thường thì đều là ma. Chư vị ở nơi người thường đắc những thứ tốt, không vượt qua được một nạn, thì chư vị không đề cao lên được. Chư vị ở nơi người thường hàng ngày an nhàn thoải mái, thì chư vị tu làm sao? Nghiệp lực của chư vị chuyển hoá thế nào? Ở đâu có được hoàn cảnh để đề cao tâm tính chư vị và chuyển hoá nghiệp lực của chư vị? Mọi người nhất định phải nhớ lấy điểm này. Con ma ấy cũng khen tụng chư vị, nói chư vị thật cao biết mấy, nói chư vị là Đại Phật cao biết mấy, [là] Đại Đạo cao biết mấy, thấy rằng chư vị thật xuất sắc; đó toàn là giả. [Là] người tu luyện lên cao tầng một cách chân chính, các chủng tâm của chư vị đều phải vứt bỏ; khi gặp vấn đề này, mọi người nhất định phải cảnh giác! Khi chúng ta luyện công thiên mục khai [mở]. Thiên mục khai [mở] có chỗ khó tu của thiên mục khai mở, thiên mục không khai mở có chỗ khó tu của thiên mục không khai mở; đều không dễ tu luyện. Thiên mục khai mở xong, khi các chủng tín tức can nhiễu đến chư vị, chư vị sẽ thật sự khó mà giữ mình được vững. Ở không gian khác, đâu đâu cũng long lanh như châu ngọc, đẹp đẽ phi thường, tốt đẹp phi thường; cái gì cũng có thể động tâm. Một khi động tâm thì có thể chư vị đã nhận can nhiễu, công của chư vị đã bị loạn; thông thường là như vậy. Do đó [với] người tự tâm sinh ma, khi giữ mình không được vững, thì sẽ xuất hiện tình huống như thế này. Nói thí dụ, một cá nhân sinh ra một niệm đầu bất chính, thì rất nguy hiểm. Có một hôm, vị này khai thiên mục, vị ấy nhìn thấy rất rõ ràng. Vị ấy nghĩ Tại điểm luyện công này, chỉ thiên mục của mình là khai mở tốt thế, mình có lẽ không là người bình thường thì phải? Mình có thể học Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, mình có thể học tốt đến như thế, mình trội hơn hẳn những người khác, mình có thể không phải người bình thường đâu’. Riêng suy nghĩ này đã là không đúng rồi. Vị này nghĩ Có thể mình là một vị Phật, à, mình thử tự coi mình xem’. Vị này vừa nhìn một cái liền thấy mình là Phật. Tại sao như vậy? Bởi vì hết thảy vật chất nằm trong phạm vi của trường không gian quanh thân thể của vị ấy, đều thuận theo niệm đầu của vị ấy mà diễn hoá, cũng gọi là tuỳ tâm nhi hoá’. Những thứ đối ứng đến từ vũ trụ, đều biến hoá thuận theo niệm đầu của vị này. Bởi vì [những gì] trong phạm vi trường không gian của vị ấy đều quy về vị ấy quản; bóng hình cũng là tồn tại vật chất, [nên] cũng lại như thế. Vị này nghĩ Mình là Phật rồi, có thể mình đang mặc là y phục của Phật’. Như vậy vị này nhìn thấy y phục mình đang mặc chính là y phục của Phật. Ái chà, mình đúng là Phật rồi,’ lấy làm cao hứng ghê lắm. Mình có thể không phải là một tiểu Phật đâu,’ nhìn một cái, bản thân lại là một Đại Phật. Có khi mình cao hơn cả Lý Hồng Chí!’ Coi thử, Ái chà, mình thật sự cao hơn Lý Hồng Chí’. Cũng có người từ tai nghe thấy, con ma ấy liền can nhiễu vị này, nói Ngài còn cao hơn cả Lý Hồng Chí, Ngài cao hơn Lý Hồng Chí biết bao nhiêu là bao nhiêu’. Vị này cũng tin. Chư vị chẳng nghĩ chư vị sau này tu sao đây, chư vị đã từng tu chưa, ai dạy chư vị tu? Chân Phật hạ xuống đây hành sự đều phải tu lại, công nguyên lai4 không được cấp, chỉ bất quá hiện giờ tu nhanh hơn. Như thế, một khi cá nhân ấy xuất hiện vấn đề này rồi, thì vị ấy rất khó tự vực lên được, tâm ấy lập tức khởi lên. Khởi lên rồi, vị ấy điều gì cũng dám nói Ta chính là Phật rồi, các ngươi khỏi cần học theo người khác; ta chính là Phật rồi, ta bảo các ngươi làm thế này thế kia.’ Vị ấy trở thành như thế. Tại Trường Xuân chẳng phải chúng ta cũng có người như vậy? Ban đầu là cá nhân rất được, nhưng sau lại trở thành sự việc như thế. Anh ta [cho rằng mình] là Phật, cuối cùng thì anh ta cao hơn mọi người; chính là người không giữ mình được vững, khởi tâm chấp trước tạo thành như vậy. Tại sao xuất hiện hiện tượng này? Trong Phật giáo giảng bất kể chư vị nhìn thấy gì, chư vị chớ quan tâm chúng, đều là ma huyễn, chư vị chỉ quan tâm tự mình nhập định tu lên. Vì sao họ không để chư vị nhìn, không để chư vị chấp trước vào những thứ ấy? Họ sợ xuất hiện vấn đề này. Trong tu luyện Phật giáo không có phương pháp tăng cường tu luyện, trong kinh thư cũng không có chỉ đạo chư vị thoát khỏi điều ấy như thế nào. Thích Ca Mâu Ni đương thời không giảng Pháp này; vì để tránh vấn đề tự tâm sinh ma, tuỳ tâm nhi hoá, Ông nói hết thảy những cảnh tượng nhìn thấy trong khi tu luyện đều là ma huyễn. Do vậy một khi có tâm chấp trước, thì liền sản sinh ma huyễn này, [và] người ta rất khó thoát khỏi nó. Nếu xử lý không khéo thì cá nhân ấy sẽ kết thúc thôi, đã nhập ma rồi. Bởi vì vị ấy nói rằng tự mình đã là Phật, vị ấy đã nhập ma rồi; rốt cuộc có thể chiêu mời phụ thể hoặc những sự việc khác; vị ấy đã triệt để kết thúc rồi. Tâm tính của vị ấy đã biến thành xấu rồi, triệt để hạ xuống rồi; những người loại này có rất nhiều. Hiện nay ở lớp này có những người cảm thấy tự mình khá lắm, thái độ nói chuyện khác [thường]. Bản thân mình vốn là gì, thì ngay tại Phật giáo cũng là điều rất kỵ huý [không nói đến]. Điều tôi vừa giảng là một tình huống nữa [của ma can nhiễu], đó gọi là tự tâm sinh ma’, cũng gọi là tuỳ tâm nhi hoá’. Tại Bắc Kinh có những học viên loại này, còn có một số nơi khác cũng xuất hiện; hơn nữa can nhiễu rất lớn đến những người tu luyện. Có người hỏi tôi Bạch Sư phụ, tại sao thầy không thanh lý những điều này?’ Mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi thanh lý toàn bộ những chướng ngại trên con đường tu luyện cho chư vị, thì chư vị tu làm sao? Chính là tại tình huống có ma can nhiễu này mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu được hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo được hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không. Sóng lớn cuốn cát đi—tu luyện chính là điều như vậy—còn lại mới là vàng thật sự. [Nếu] chư vị không có hình thức can nhiễu này, [thì] tôi nói rằng người ta tu luyện quá dễ dàng; tôi đang thấy rằng chư vị tu được quá dễ dàng. Những Đại Giác Giả ở cao tầng kia thấy vậy trong tâm càng bất bình Ông làm gì đó vậy? Ông độ nhân thế này ư? Trên con đường không có chướng ngại nào cả, hễ tu là đến; đó là tu à? Càng tu càng thoải mái, can nhiễu nào cũng không có; như thế có được không?’ Chính là vấn đề này, tôi cũng đang cân nhắc vấn đề này. Vào thời kỳ đầu, tôi đã xử lý rất nhiều ma như thế. [Nếu] cứ mãi tiếp tục như vậy, [thì] tôi nghĩ rằng cũng không đúng. Người ta cũng nói với tôi Ông để họ tu được cũng dễ dàng quá. Bản thân người ta chỉ có một chút nạn, giữa người với người có không mấy sự việc, còn có rất nhiều tâm vẫn chưa thể vứt bỏ được! Trong khi mê hoặc [họ] có thể nhận thức bản thân Đại Pháp của ông được hay không vẫn còn là một vấn đề!’ Có vấn đề như thế; do vậy sẽ có can nhiễu, sẽ có khảo nghiệm. [Điều] vừa giảng là một hình thức của ma. Thật sự độ một cá nhân rất khó; nhưng huỷ [hoại] một cá nhân lại cực kỳ dễ dàng. Hễ tâm của chư vị bất chính, liền lập tức kết thúc ngay. Chủ ý thức phải mạnh Vì những điều bất hảo con người đã làm từ đời này qua đời khác, mà tạo thành tai nạn cho người ta, tạo thành trở lực nghiệp lực cho người tu luyện; do đó có tồn tại sinh lão bệnh tử. Đó là những nghiệp lực thông thường. Còn có một loại nghiệp lực lớn mạnh nữa, ảnh hưởng rất lớn đến người tu luyện, gọi là nghiệp tư tưởng’. Con người ta sống cần phải suy nghĩ. Bởi vì con người mê ở chốn người thường, nên trong tư tưởng hay sản sinh những ý niệm theo danh, lợi, sắc, nóng giận, dần dần sẽ tạo thành một loại nghiệp lực tư tưởng rất lớn mạnh. Bởi vì ở không gian khác hết thảy đều có sinh mệnh, nghiệp cũng như thế. Khi một người muốn tu luyện chính Pháp, thì cần phải tiêu nghiệp. Tiêu nghiệp chính là tiêu diệt, chuyển hoá nghiệp ấy. Tất nhiên nghiệp lực không chịu, nên người ta sẽ có nạn, có trở lực. Tuy nhiên nghiệp lực tư tưởng là can nhiễu trực tiếp đến đại não con người, từ đó ở trong tư tưởng có những [lời lăng] mạ Sư phụ, [lăng] mạ Đại Pháp, nghĩ ra những tà niệm và những lời [lăng] mạ người ta. Thế là, có những người tu luyện không hiểu đó là chuyện gì, lại còn tưởng rằng bản thân mình nghĩ thế. Cũng có người tưởng rằng đó là phụ thể; nhưng nó không phải là phụ thể, mà là nghiệp tư tưởng phản ánh lên đại não của con người mà tạo thành như vậy. Có người chủ ý thức không mạnh, bèn thuận theo nghiệp tư tưởng làm điều xấu; người này vậy là kết thúc, rớt xuống rồi. Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh chủ ý thức mạnh để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu. Tâm nhất định phải chính Tâm không chính là gì? Đó là [người mà] họ cứ mãi không tự coi mình là người luyện công. Người luyện công trong khi tu luyện sẽ gặp các nạn; khi nạn ấy đến có thể thể hiện là khi xích mích giữa người và người, sẽ xuất hiện những sự tình đấu tranh lục đục, ảnh hưởng trực tiếp đến những thứ trên tâm tính của chư vị; phương diện này tương đối nhiều. Còn gặp những gì nữa? Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên. Nhưng hiện nay chư vị bất ổn như thế, nếu hiện nay cấp cho chư vị ma nạn ấy, chư vị sẽ hoàn toàn không ngộ, hoàn toàn không thể tu. [Về] các loại phương diện đều có khả năng xuất hiện ma nạn. Trong quá trình tu luyện, người ta phải tu luyện lên theo cách như thế. Do đó chúng ta có những người hễ thân thể họ đâu đó không thoải mái, họ liền cho rằng bản thân có bệnh. Họ cứ mãi không thể tự coi mình là người luyện công; [khi] gặp tình huống này, họ cũng tự coi là mắc bệnh; tại sao lại gặp nhiều chuyện phiền phức thế? [Tôi] nói với chư vị rằng, đã giúp chư vị tiêu [trừ] rất nhiều rồi, những phiền phức ấy của chư vị không [còn] là mấy. Nếu không tiêu [trừ] giúp chư vị, thì [khi] chư vị gặp những phiền phức ấy có thể hết mệnh lìa đời rồi, cũng có thể nằm luôn đó không dậy nổi. Do đó chư vị gặp chút phiền phức, chư vị thấy khó chịu; ở đâu có được sự thoải mái kia chứ? Lấy thí dụ, hồi tôi giảng bài ở Trường Xuân, có một cá nhân căn cơ rất tốt, quả là một khối nguyên liệu [tốt], tôi cũng để mắt đến anh này. Bèn để nạn của anh ta hơi lớn hơn một chút, để anh ta hoàn trả nhanh hơn, để anh ta khai công, tôi chuẩn bị làm như vậy. Rồi một hôm anh ta đột nhiên mắc triệu chứng hệt như bị nghẽn mạch máu não, trượt ngã xuống đó, cảm thấy không cử động được nữa, hệt như tứ chi không còn linh nữa; đưa đến bệnh viện cấp cứu. Sau đó anh ta có thể trở dậy [khỏi giường bệnh]. Mọi người nghĩ xem, bị nghẽn mạch máu não làm sao có thể ra khỏi [giường] nhanh đến thế kia chứ, tay chân đều cử động được? [Vậy mà] anh ta quay lại bảo rằng học Pháp Luân Đại Pháp, đã làm anh ta sai lệch như thế. Anh ta không thử nghĩ, hỏi nghẽn mạch máu não sao khỏi nhanh vậy? Nếu hôm ấy anh ta không học Pháp Luân Đại Pháp, thì một khi trượt ngã xuống, có khi chết luôn ở đó, hoặc vĩnh viễn không dậy nữa, thực sự bị nghẽn mạch máu não. [Có thể] nói con người khó độ như vậy đó, đã vì anh ta làm [giúp] bao nhiêu, vậy mà anh ta đã không ngộ mà còn nói thế. Có học viên lâu năm nói Thưa Sư phụ, con sao mà thấy chỗ nào cũng khó chịu lắm, đến bệnh viện tiêm cũng không khỏi, uống thuốc cũng không khỏi’. Họ còn nói được với tôi như thế! Tất nhiên nó không khỏi. Nó cũng không phải là bệnh, khỏi sao được? Chư vị kiểm tra đi, không có mầm bệnh, chư vị chỉ thấy khó chịu thôi. Chúng ta còn có học viên đến bệnh viện làm cong mấy cái kim tiêm, cuối cùng ống thuốc cũng phụt ra ngoài, không có vào [thân thể]. Anh ta hiểu ra Ái chà, mình là người luyện công kia mà, mình không tiêm nữa’. [Lúc ấy] anh ta mới nghĩ ra là không nên đi tiêm. Do vậy khi chúng ta gặp những ma nạn ấy, nhất định phải hết sức chú ý vấn đề này. Có người tưởng rằng tôi không cho phép họ đến bệnh viện khám [bệnh], bèn nghĩ Sư phụ không cho mình đến bệnh viện khám, [thì] mình tìm khí công sư để khám’. Họ vẫn cho đó là bệnh, họ tìm khí công sư để khám. Biết tìm khí công sư chân [chính] ở đâu? Nếu là giả thì lúc đó chư vị hỏng rồi. Chúng ta nói, những khí công sư ấy thật có giả có, hỏi chư vị phân biệt rõ được ở đâu? Rất nhiều khí công sư đều là tự phong. Tôi đã trải qua trắc định, tôi có trong tay tư liệu trắc định của khoa nghiên [cứu] bộ môn đối với tôi. Có rất nhiều khí công sư là giả, là tự phong, chính là để lừa đảo. Những khí công sư giả ấy cũng có thể khám bệnh. Vì sao có thể khám bệnh? Họ có phụ thể, không có phụ thể thì họ lừa người sao được! Phụ thể ấy chúng cũng có thể phát công, cũng có thể trị bệnh; chúng cũng là một loại tồn tại năng lượng, ước chế người thường hết sức dễ dàng. Tuy nhiên [như] tôi đã giảng, nếu phụ thể ấy mà trị bệnh, thì phát lên thân chư vị những gì? Ở [mức] cực vi quan đều là hình tượng của phụ thể ấy, phát lên thân chư vị rồi, chư vị nói xem làm thế nào đây? Mời Thần đến thì dễ mời Thần đi thì khó. [Với] người thường thì chúng tôi không nói, họ chỉ muốn làm người thường, họ chỉ mong nghĩ được thoải mái nhất thời. Tuy nhiên chư vị là người luyện công, chẳng phải chư vị muốn liên tục tịnh hoá thân thể? Những thứ ấy làm bậy lên thân chư vị rồi, hỏi đến thời nào chư vị có thể bài xuất chúng đi? Ngoài ra chúng còn có năng lượng nhất định. Có người nghĩ Pháp Luân kia sao có thể để chúng phát vào được nhỉ? Sư phụ chẳng phải có Pháp thân bảo hộ chúng mình cơ mà?’ Trong vũ trụ này của chúng ta có một [Pháp] lý điều bản thân chư vị cầu thì không ai quản, điều bản thân chư vị mong cũng không ai quản. Pháp thân của tôi sẽ ngăn trở chư vị, điểm hoá cho chư vị, [nhưng] hễ thấy chư vị cứ thế mãi, thì cũng không quản chư vị nữa; cớ chi cưỡng bức người ta tu luyện được? Không thể cưỡng chế chư vị tu, bức bách chư vị tu. Cần dựa vào bản thân chư vị mà thật sự đề cao, chư vị không muốn đề cao thì không ai còn cách nào cả. Lý cũng giảng cho chư vị rồi, Pháp cũng giảng cho chư vị rồi; bản thân chư vị còn không muốn đề cao, thì chư vị trách ai đây? Điều bản thân chư vị muốn, Pháp Luân cũng không quản, mà Pháp thân của tôi cũng không quản, đảm bảo là như vậy. Còn có người đến trường của khí công sư khác nghe trình bày, về nhà rất khó chịu; ấy là đương nhiên. Tại sao Pháp thân [của tôi] không phòng [hộ] gì cho chư vị? Chư vị đến đó làm gì, chư vị đến nghe, chẳng phải chư vị đến để cầu? Chư vị không để [nó] rót vào tai, thì nó sao có thể lọt vào [thân chư vị]? Có người đã làm biến hình Pháp Luân của mình. Tôi nói với chư vị, cái Pháp Luân ấy còn giá trị hơn cả sinh mệnh chư vị; Nó là một loại sinh mệnh cao cấp; không thể tuỳ tiện huỷ hoại Nó. Hiện nay khí công sư giả rất nhiều, nhiều [người] có danh tiếng. Tôi đã nói với một vị lãnh đạo ở Hội Nghiên cứu Khoa học Khí công Trung Quốc; tôi nói rằng cổ đại đã xuất hiện Đát Kỷ làm loạn triều đình, con cáo ấy làm dữ lắm; [nhưng] nó không tệ hại bằng khí công sư giả hiện nay, chính là làm loạn toàn quốc; hỏi bao nhiêu người chịu nạn? Chư vị thấy rằng bề ngoài như thể tốt lắm, hỏi bao nhiêu người mang trên thân thể những thứ ấy? Họ phát [ra] là cấp lên [thân] chư vị, quả thực là quá ngang ngược; do vậy người thường từ bên ngoài khó mà thấy cho được. Có người có thể nghĩ Hôm nay đến tham gia nghe giảng khí công, nghe xong bài của [Sư phụ] Lý Hồng Chí giảng, [thấy] khí công vốn dĩ quả thật rộng lớn tinh thâm! Sau này có khí công sư khác giảng tôi sẽ lại đến nghe’. Tôi nói rằng chư vị nhất định chớ có đến, [nếu] nghe thì những điều không tốt sẽ rót từ tai chư vị mà vào. Độ một người rất khó, cải biến tư tưởng của chư vị rất khó, điều chỉnh thân thể chư vị cũng rất khó. Khí công sư giả rất nhiều; [ngay cả] khí công sư chính truyền chân chính, hỏi khí công sư ấy có làm tịnh được không? Có những con động vật rất hung dữ, những thứ ấy không gắn lên họ được, nhưng họ cũng không tống khứ chúng đi được. Họ không có năng lực thách thức những thứ ấy trên một diện rộng, nhất là học viên của họ; họ phát công ở kia, lẫn lộn đủ những thứ ấy vào trong đó. Bản thân họ thật sự rất chính, nhưng học viên của họ không chính, mang theo các chủng phụ thể, cái gì cũng có. Nếu chư vị thật sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì chư vị chớ đến [đó] nghe. Tất nhiên [nếu] chư vị không muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà cái gì cũng muốn luyện, thì chư vị cứ đi. Tôi cũng không quản chư vị, chư vị cũng không là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, nếu có vấn đề gì chư vị cũng chớ nói là vì luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chư vị chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính mà làm, chiểu theo Đại Pháp mà tu luyện, như thế mới thật sự là người của Pháp Luân Đại Pháp. Có người hỏi có thể tiếp xúc với người luyện khí công khác không? Tôi nói với chư vị họ là luyện khí công, còn chư vị là tu luyện Đại Pháp; từ lớp học này trở đi, thì cách biệt về tầng sẽ không biết là xa đến nhường nào; Pháp Luân này là thứ mà người của bao nhiêu [niên] đại luyện mới thành hình, [nó] có uy lực lớn mạnh. Tất nhiên nếu chư vị tiếp xúc, có thể bảo trì vững không nhận và cũng không cần gì của họ, mà chỉ là bạn bè thông thường, thì không thành vấn đề. Nhưng nếu trên thân người kia thật sự có những thứ ấy thì rất không tốt; tốt nhất là không tiếp xúc. Nói về vợ chồng, nếu có luyện công khác, tôi nghĩ rằng cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên có một điểm, bởi vì chư vị là luyện chính Pháp, một người luyện công, người khác có lợi ích. [Nếu] họ luyện oai môn tà đạo, trên thân họ có thể có những thứ oai môn tà đạo; [thì] vì sự an toàn của chư vị, cũng cần thanh lý cho họ. Mọi thứ ở không gian khác đều được thanh lý cho chư vị, hoàn cảnh nhà chư vị cũng được thanh lý. Không thanh lý hoàn cảnh, các thứ các loại can nhiễu chư vị, hỏi chư vị luyện công ra sao đây? Tuy nhiên có một tình huống mà Pháp thân của tôi không thể thanh lý giúp. Tôi có một học viên, một hôm thấy Pháp thân của tôi đến, làm ông ta vui sướng quá Pháp thân của Sư phụ đến đây này, kính mời Sư phụ vào nhà’. Pháp thân của tôi nói Phòng này của con loạn quá, nhiều thứ quá’. [Pháp thân] liền rời đi. Nói chung, [nếu] các linh thể ở không gian khác nhiều quá, thì Pháp thân của tôi sẽ thanh lý giúp. Tuy nhiên phòng của ông này đầy những sách khí công loạn lung tung cả. Ông ta hiểu ra, bèn thu dọn, cái thì đốt đi, cái thì bán đi; sau đó Pháp thân của tôi lại quay lại. Đó là những gì mà học viên ấy kể với tôi. Còn có người đi cầu người ta toán quái. Có người hỏi tôi rằng Thưa Sư phụ, con luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi, đối với Chu Dịch» hoặc những thứ toán mệnh con thấy thích thú ghê lắm, con còn có thể dùng [chúng] không?’ [Tôi] nói thế này, nếu chư vị có mang năng lượng nhất định, thì lời chư vị nói ra sẽ phát huy tác dụng. Một chuyện không phải thế này, nhưng [chư vị] lại cứ nói với người ta thành chuyện như thế, như vậy chư vị có thể đã phạm điều xấu. Một người thường hết sức yếu nhược, những tín tức tồn tại ở họ đều không ổn định, rất có thể phát sinh biến đổi này khác. Chư vị mở miệng nói với người ta rồi, có thể cái nạn ấy liền tồn tại. Chẳng hạn họ có nghiệp lực rất lớn, họ cần phải hoàn trả; [nhưng] chư vị cứ nói mãi rằng họ có việc tốt; hỏi không hoàn trả nghiệp lực có được không? Chẳng phải chư vị đang hại người? Có người không vứt bỏ được, cứ chấp trước vào những thứ ấy, cứ như là họ có bản sự lắm; đó chẳng phải chấp trước là gì? Hơn nữa dẫu chư vị thật sự biết [thiên cơ], thì đã là một người luyện công giữ [gìn] tâm tính, cũng không thể tuỳ tiện lấy thiên cơ tiết lộ cho người thường; đó chính là đạo lý. Lấy Chu Dịch» mà suy như thế nào? Dù sao cũng có một số điều [trong đó] đã không còn là điều chân thực nữa; suy đi tính lại, thật có giả có; xã hội người thường được phép có thứ toán quái như vậy tồn tại. Còn chư vị là người thật sự có công; tôi nói rằng người luyện công chân chính thì cần phải lấy tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân mình. Tuy nhiên có vị tìm người ta toán quái cho mình, nói Ông hãy toán quái, xem xem tôi sẽ ra sao, công này luyện sẽ thế nào? Hoặc tôi sẽ có nạn nào hay không.’ Họ tìm người để bói những thứ ấy. Nạn ấy nếu để chư vị bói ra được, hỏi chư vị đề cao làm sao đây? [Với] người luyện công thì đời của họ đã thay đổi rồi; tướng tay, tướng mặt, coi giờ sinh, cũng như những thứ mang trên thân thể như tín tức đều khác rồi, đã thay đổi rồi. Khi chư vị tìm đến họ để toán quái, chư vị sẽ tin họ; nếu không thì chư vị [xem] bói làm gì? Điều họ nói là những gì ở bề ngoài, những điều nói ra là những điều trong quá khứ của chư vị; tuy nhiên trên thực chất đã có thay đổi. Như thế mọi người thử nghĩ xem, chư vị tìm họ [xem] bói rồi, chư vị sẽ nghe phải không, sẽ tin phải không? Như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho tinh thần của chư vị có phải không? Gánh nặng tạo thành rồi, trong tâm chư vị sẽ nghĩ đến nó; có phải là chấp trước hay không? Như vậy loại bỏ chấp trước này đi thế nào đây? Đó chẳng phải là nạn do con người tăng thêm? Tâm chấp trước sinh ra ấy chẳng phải cần phải chịu khổ thêm nữa thì mới có thể dứt bỏ đi? Mỗi một quan, mỗi một nạn đều có tồn tại vấn đề tu lên trên hoặc rớt lại xuống. Nguyên đã khó, lại có thêm cái nạn mà người thêm vào, thì vượt qua sao đây? Vì điều này mà chư vị sẽ phải gặp nạn, chuyện phiền phức. Con đường [đời] sau khi đã thay đổi của chư vị là không cho phép người khác nhìn thấy. Nếu người khác nhìn thấy rồi, liền có thể nói hết cho chư vị rằng chư vị đến bước nào sẽ có nạn gì, [nếu thế] chư vị còn tu gì đây? Do đó hoàn toàn không cho thấy. Ai ở pháp môn khác cũng không được thấy; các đệ tử đồng môn đều không được thấy; ai nói cũng không trúng. Bởi vì một đời ấy đã thay đổi rồi, là một đời tu luyện. Có người hỏi tôi Sách trong tôn giáo khác, cũng như sách khí công có thể xem không?’ Chúng ta giảng, rằng sách trong tôn giáo, nhất là sách của Phật giáo, đều bảo người ta tu luyện tâm tính như thế nào. Chúng ta cũng là Phật gia, có thể nói là không thành vấn đề. Nhưng có một điều, nhiều kinh sách có những điều đã bị sai lệch trong quá trình phiên dịch, lại còn [bị] thêm vào đó rất nhiều giải thích kinh sách, [đó] cũng là đứng tại các tầng khác nhau mà giải thích, mà tuỳ tiện định nghĩa; đó chính là loạn Pháp. Những người giải thích loạn cả kinh sách ấy cách quá xa cảnh giới của Phật, hoàn toàn không biết được hàm nghĩa chân chính trong đó; do vậy vấn đề [họ] nhận thức là khác rồi. Chư vị muốn đọc hiểu rõ nó, cũng không hề dễ dàng; bản thân chư vị không ngộ rõ ra được. Nhưng [nếu] chư vị nói Chúng tôi thấy rất thích kinh sách [Phật giáo]’. Nếu chư vị cứ học loanh quanh trong những kinh sách ấy, thì chính là đang tu luyện trong pháp môn ấy, bởi vì kinh sách cũng là có công và Pháp ở trong đó hợp lại; hễ học thì là đã học vào môn ấy rồi, có vấn đề như thế. Nếu chư vị đào sâu vào đó, chiểu theo đó mà tu, thì có thể chư vị đã đi theo pháp môn ấy, không còn là pháp môn chúng tôi nữa. Tu luyện xưa nay đều nói bất nhị pháp môn’, nếu chư vị chân tu một môn, thì chư vị chỉ xem kinh [sách] của môn ấy. Còn nói về sách khí công, [nếu] chư vị muốn tu thì chớ có đọc, nhất là những sách hiện nay, đừng xem. Còn về những [cuốn] như Hoàng Đế Nội Kinh», Tính Mệnh Khuê Chỉ», hoặc Đạo Tạng» thì cũng như thế; tuy rằng chúng không có những điều xấu, nhưng trong đó có tồn tại các loại tín tức ở các tầng. Bản thân chúng là các phương pháp tu luyện, hễ xem là cấp thêm cho chư vị, can nhiễu đến chư vị. Chư vị thấy rằng câu kia là đúng, tốt thôi, nó lập tức tiến [nhập] vào. Liền tiến [nhập] vào công của chư vị; tuy rằng nó không phải là thứ xấu, [nhưng] đột nhiên cấp cho chư vị một chút gì lạ nào đó, chư vị thử nói còn luyện sao đây? Chẳng phải sẽ xuất hiện vấn đề? Những linh kiện điện tử trong cái TV này của chúng ta, nếu chư vị cho thêm vào đó một linh kiện lạ khác, chư vị thử nói cái TV này sẽ ra sao? Sẽ lập tức hỏng ngay; chính là đạo lý này. Hơn nữa hiện nay trong những sách khí công thì rất nhiều là giả, mang theo các loại tín tức. Trong chúng ta có một học viên vừa giở sách khí công thì một con rắn lớn từ trong đó nhảy phốc ra. Tất nhiên tôi không có ý định nói chi tiết. Điều tôi vừa giảng là việc những người luyện công chúng ta vì bản thân không thể đối đãi với bản thân mình một cách đúng đắn, [nên] tạo thành những chuyện phiền phức ấy, cũng chính là phiền phức do tâm bất chính chiêu mời đến. Chúng tôi giảng cho mọi người có chỗ tốt, để mọi người biết [cần] làm thế nào, phân biệt chúng ra sao, sao cho tương lai không xuất hiện vấn đề. Chư vị chớ cho rằng những lời tôi vừa giảng là không [nghiêm] trọng; mọi người phải hết sức chú ý, thông thường xuất hiện vấn đề chính ở điểm này, thông thường vấn đề xuất hiện chính ở chỗ này. Tu luyện là cực kỳ gian khổ, là nghiêm túc phi thường; chư vị hơi không chú ý là có thể [bị] rớt xuống ngay, huỷ [hoại] chỉ trong một sớm; do vậy tâm nhất định phải chính. Khí công võ thuật Ngoại trừ công pháp tu nội ra, còn có khí công võ thuật’. Khi bàn về khí công võ thuật, tôi cũng cần nhấn mạnh một vấn đề, hiện nay trong giới tu luyện có nhiều thuyết về khí công. Bây giờ đã xuất hiện những thứ như khí công mỹ thuật’, khí công âm nhạc’, khí công thư pháp’, khí công vũ đạo’, cái gì cũng có; [chúng] đều là khí công? Tôi thấy lạ lắm. Tôi nói chúng là khí công làm loạn’; không chỉ là khí công làm loạn’, mà quả thực là chà đạp khí công’. Căn cứ lý luận [của họ] là gì? Nói rằng khi vẽ, hát, nhảy múa, hay viết chữ, thì tiến nhập vào một trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, gọi là khí công thái’; đó là khí công ư? Không thể nhận thức vấn đề như vậy được. Chẳng phải tôi nói đó là chà đạp khí công’ là gì? Khí công là một loại học vấn rộng lớn uyên thâm về tu luyện [thân] thể con người. A, cứ mơ mơ tỉnh tỉnh là khí công rồi? Vậy chúng ta mơ mơ tỉnh tỉnh rồi vào nhà vệ sinh thì tính sao? Chẳng phải là chà đạp khí công là gì? Tôi nói đó chính là chà đạp khí công’. Hội Sức Khoẻ Đông Phương năm kia, [tôi] thấy [khí] công thư pháp nào đó. Cái gì gọi là khí công thư pháp? Tôi bèn đến xem khí công thư pháp ấy ra sao; ông này cầm bút viết chữ; viết chữ xong, liền dùng tay phát khí đến từng chữ; phát xuất ra đều là khí đen. Trong đầu chỉ toàn là tiền và danh [vọng], chư vị thử nói có thể có công không? Khí cũng sẽ không phải khí tốt. Treo lên là bán rất đắt, mà người nước ngoài đều tới mua của ông. Tôi nói rằng ai mua về nhà rồi sẽ xúi quẩy. Cái khí đen ấy có thể tốt sao được? [Tôi] thấy mặt của ông này đen lắm, ông ta nhìn gì cũng ra tiền, chỉ nghĩ đến tiền; hỏi có thể có công? Trên danh thiếp ông này có ghi cả đống danh [hiệu], nào là Khí công Thư pháp Quốc tế’ Tôi hỏi cái thứ mánh lới ấy có được tính là khí công hay không? Mọi người thử nghĩ, trong những người [học] xong lớp này của tôi, 80%–90% chúng ta sẽ không chỉ hết bệnh, mà chư vị còn đắc công, công chân chính. Những thứ mang trên thân chư vị đã là siêu thường rồi; [nếu] tự bản thân chư vị luyện, [thì] cả một đời chư vị cũng không thể luyện xuất lai ra được [những thứ ấy]. Một người còn trẻ từ bây giờ mà bắt đầu luyện, thì cả một đời cũng không luyện xuất lai được những thứ mà tôi đã cấp cho chư vị, mà vẫn cần một minh sư chân chính [để chỉ] dạy chư vị. Chúng tôi những người bao nhiêu thế hệ mới hình thành được Pháp Luân và những cơ chế này; những thứ ấy lập tức gắn cấp cho chư vị rồi. Do đó tôi nói với mọi người, chớ nên vì dễ được mà dễ mất. Nó cực kỳ trân quý, không thể dùng giá trị để đo lường được đâu. Chúng ta sau lớp học này, những gì chư vị mang theo là công chân chính, là vật chất cao năng lượng. Chư vị về nhà cũng lấy bút viết mấy chữ, chữ dù đẹp hay xấu, [đều] có công! Do đó chúng ta sau lớp học này trở đi, phải chăng ai ai cũng có thêm một chữ “sư” vào, đều là khí công sư thư pháp’? Tôi nói rằng không thể nhận thức như thế được. Vì là người có công chân chính, chư vị không [cần] dùng ý đặc biệt để phát [công], chư vị chạm qua cái gì thì đều lưu lại năng lượng, đều lấp lánh ánh quang. Tôi còn xem một cuốn tạp chí, đăng thông tin về việc mở lớp khí công thư pháp. Tôi giở ra một chút, xem xem họ dạy thế nào. Trong đó viết thế này trước tiên điều tức, hô hấp, sau đó ngồi đả toạ ý tưởng [đặt tại] khí đan điền; đả toạ mười lăm phút cho đến nửa giờ đồng hồ, ý tưởng nâng khí đan điền lên dẫn nhập vào cánh tay, lấy bút chấm vào mực [nho], lại vận khí tiếp vào đầu bút. Ý niệm đến đó rồi, thì bắt đầu viết chữ. Chẳng phải đó là lừa người? A, đề khí vào đâu thì gọi là khí công đó phải không? Thế thì chúng ta khi ăn cơm, ngồi đả toạ một lúc, cầm đũa lên, vận khí vào đầu đũa ăn cơm, vậy bèn gọi là khí công ăn cơm’, phải vậy không? Đồ ăn cũng là năng lượng; chuyện này nói như vậy đấy. Tôi nói rằng chính là chà đạp khí công’; họ coi khí công quá thiển cận; vậy nên không thể nhận thức như thế được. Tuy nhiên khí công võ thuật đã có thể được xem là một môn khí công độc lập. Vì sao? Nó có quá trình truyền thừa mấy nghìn năm, nó có một bộ hoàn chỉnh về lý luận tu luyện cũng như một bộ hoàn chỉnh về phương pháp tu luyện; do đó nó có thể được tính là một bộ hoàn chỉnh. Tuy như vậy, nhưng khí công võ thuật cũng là điều ở tầng thấp nhất trong công pháp tu nội [như] của chúng ta. Ngạnh khí công chính là một loại viên năng lượng vật chất, chỉ có tác dụng trong đánh nhau. Lấy ví dụ này cho mọi người; tại Bắc Kinh có một học viên, sau khi lên lớp [học] Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, thì không thể [dùng] tay ấn vào cái gì hết. [Anh ta] đến cửa hàng mua xe trẻ em, dùng tay thử độ bền chắc, thì vừa ấn một cái, “păng” [một cái] khung xe gẫy ngay; anh ta lấy làm lạ lắm. Về nhà ngồi ghế dựa, anh này không thể dùng tay mà ấn; dùng tay mà ấn xuống ghế thì “păng” một cái gẫy ghế ngay. Anh ta hỏi tôi đó là sao. Tôi không giảng cho anh ta, tôi e rằng anh ta phát sinh tâm chấp trước. Tôi nói đó đều là trạng thái bình thường, tuỳ kỳ tự nhiên, không cần quan tâm đến nó, đều là điều tốt’. [Nếu] công năng ấy mà dùng tốt, thì hòn đá kia chỉ dùng tay nắn một cái là bở vụn ngay. Chẳng phải ngạnh khí công là gì? Tuy nhiên anh này chưa hề luyện ngạnh khí công. Trong công pháp tu nội thông thường các công năng này đều xuất [hiện], tuy nhiên vì tâm tính người [học] chưa giữ được vững, do đó thông thường công năng xuất ra đều không cấp chư vị dùng. Nhất là khi tu luyện tại tầng thấp, tâm tính người ta chưa đề cao lên, nên những công năng xuất ra ở tầng thấp này, hoàn toàn đều không được cấp. Dần dần sau này khi chư vị nâng cao tâm tính lên rồi, thì những thứ ấy không có tác dụng gì nữa, nên cũng không được xuất lai nữa. Cụ thể về luyện khí công võ thuật là thế nào? Luyện khí công võ thuật họ giảng vận khí. Tuy nhiên ban đầu chưa có vận được cái khí ấy, bảo chư vị nghĩ đến vận khí là vận được ngay [hay sao], họ còn chưa vận [khí] được. Làm thế nào đây? Họ cần luyện tay của mình, hai bên sườn, hoặc đùi, chân, cẳng tay cánh tay, đầu cũng cần luyện. Luyện thế nào? Có người dùng tay đánh vào cây, dùng chưởng đánh vào cây. Có người dùng tay vỗ vào phiến đá, păng-păng’ vỗ vào đó. Chư vị [có thể] nói là xương mà dội vào đó thì phải đau ghê lắm, chỉ dùng kình [lực] hơi quá chút xíu là chảy máu ngay. Nhưng khí ấy vẫn chưa vận được. Làm sao đây? Họ bắt đầu vung tay, sao cho máu chảy ngược ra; bắp tay, bàn tay sẽ phồng lên. Thực tế là chúng phồng lên, sau đó họ dùng tay đánh vào [phiến] đá một cái, xương đã được đệm lót rồi, không trực tiếp chạm vào đá nữa, cũng không đau như trước nữa. Cùng theo việc họ luyện công liên tục, sư phụ sẽ dạy họ; dần dần họ sẽ vận được khí. Tuy nhiên chỉ vận khí thôi thì chưa được; khi đánh nhau thật thì người ta đâu có đợi chư vị. Đương nhiên người ta khi có thể vận khí thì đã có thể chịu được đòn, lấy một cây gậy rất dày mà đánh lên cũng có thể không thấy đau; họ vận khí xong có thể phồng lên. Tuy nhiên khí là thứ nguyên thuỷ nhất ban đầu; thuận theo thời gian họ không ngừng luyện, [thì] khí này sẽ chuyển hoá lên thành vật chất cao năng lượng. Khi nó đã chuyển hoá thành vật chất cao năng lượng rồi, sẽ dần dần hình thành một loại cục năng lượng có mật độ rất lớn. Nhưng loại cục năng lượng này có linh tính, do đó nó cũng là một cục công năng, [nó] chính là một loại cục công năng. Nhưng loại công năng này có thể chuyên dùng để đánh, đỡ đòn; [nhưng] dùng nó trị bệnh thì không được. Bởi vì vật chất cao năng lượng này ở tại không gian khác, nó không di chuyển ở không gian này của chúng ta, do đó thời gian của nó nhanh hơn của chư vị rất nhiều. Khi chư vị muốn đánh người khác, không còn dùng đến vận khí nữa, không cần nghĩ tưởng nữa, [mà] công ấy đã đến chỗ đó ngay rồi. Người khác đánh chư vị, khi chư vị muốn chống đỡ, thì công ấy cũng đã đến đó rồi. Bất kể là chư vị xuất thủ nhanh đến đâu, nó còn nhanh hơn chư vị; khái niệm thời gian của hai bên là khác nhau. [Nếu] luyện khí công võ thuật, [thì] có thể luyện xuất được những thứ như là thiết sa chưởng’, chu sa chưởng’, kim cương thối’, la hán cước’; đó là những bản sự của người thường. Người thường khi đã trải qua rèn luyện rồi thì có thể đạt được đến mức ấy. Sự khác biệt lớn nhất giữa khí công võ thuật và công pháp tu nội là khí công võ thuật yêu cầu luyện trong vận động, do đó khí chạy dưới da. Vì luyện trong vận động, nên không thể nhập tĩnh, khí không nhập đan điền; khí chạy dưới da, khí thoát qua cơ bắp, do đó không thể luyện mệnh, cũng không thể tu luyện xuất ra được những công phu cao thâm. Công pháp tu nội của chúng ta yêu cầu luyện trong tĩnh. Công pháp thông thường giảng khí nhập đan điền, khí nhập bụng dưới, chú trọng tu luyện trong tĩnh, chú trọng chuyển hoá bản thể, có thể tu mệnh, có thể tu luyện đến tầng cao hơn. Mọi người có thể đã nghe đến những công phu như thế; trong tiểu thuyết cũng viết về những thứ như kim chung tráo’, thiết bố sam’, bách bộ xuyên dương’. Còn khinh công’ nữa, có người đi lại trên cao; có người thậm chí có thể độn nhập sang không gian khác. Các công phu này có hay không? Có, điểm này là khẳng định; tuy nhiên không có trong người thường. Ai đã thật sự luyện xuất được những công phu này, thì không thể lấy chúng ra hiển thị được. Bởi vì họ không chỉ đơn thuần luyện võ thuật, mà đã hoàn toàn siêu xuất khỏi người thường rồi; như thế những người này cần phải chiểu theo công pháp tu nội mà tu. Họ phải giảng tâm tính, đề cao tâm tính của mình; họ coi những thứ lợi ích vật chất kia thật nhẹ nhàng. Tuy rằng họ đã tu xuất ra được những loại công phu ấy, nhưng từ đó trở đi họ không thể tuỳ tiện sử dụng ở chốn người thường nữa; khi không có người nhìn thấy [thì] tự mình làm một chút thì được. Chư vị thấy viết trong những tiểu thuyết kia, rằng các nhân vật vì [sơ] đồ kiếm [thuật], vì [muốn] lấy báu vật, vì đàn bà, mà giết mà đánh; bản sự của ai cũng rất to lớn, đi lại như Thần. Mọi người thử nghĩ xem, người đã thật sự có những công phu này, họ chẳng phải tu nội mà tu xuất lai được hay sao? Họ [coi] trọng tâm tính mới tu xuất lai được, đối với danh lợi và các thứ dục vọng thì [họ] đã xem nhẹ từ lâu; họ có thể đi giết người không? Họ có thể coi trọng tiền tài đến thế không? Hoàn toàn không thể như vậy được; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Con người truy cầu những kích thích tâm lý, cái gì thoả mãn điều ấy thì [đọc]. Các tác giả cũng nắm chắc đặc điểm này, thể nào cũng [viết] cho chư vị thấy thoả [mãn], thấy cao hứng; họ gắng sức viết cho chư vị. Viết ra càng huyền [hoặc] chư vị càng thích đọc; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Ai thật sự có những công phu này đều không hành xử như thế, đặc biệt lại càng không thể lấy ra biểu diễn. Tâm lý hiển thị Có nhiều học viên trong chúng ta, vì tu luyện ở nơi người thường, nên có nhiều tâm chưa vứt bỏ; có nhiều tâm đã trở thành tự nhiên’ rồi, bản thân họ không nhận ra được nữa. Tâm lý hiển thị này ở đâu cũng thể hiện ra; khi làm điều tốt cũng có thể thể hiện ra tâm lý hiển thị. Bình thường thì vì danh [tiếng] cho bản thân, vì để được lợi hơn một chút, [mà] phô diễn, [mà] hiển thị Tôi có khả năng, là người mạnh hơn’. Chúng ta cũng có tình huống này luyện có phần hơn, thiên mục xem có phần rõ hơn, động tác trông đẹp mắt hơn; cũng có hiển thị trong đó. Có người nói Tôi đã nghe thấy Sư phụ Lý Hồng Chí nói điều nào đó’; mọi người liền tụm lại nghe; người ấy ở đó giảng nói, dùng lý giải của bản thân để thêm thắt lưu truyền những tin đồn. Mục đích làm gì vậy? Cũng là để hiển thị bản thân. Còn có người lưu truyền những tin đồn như vậy, người nọ truyền người kia, ở đó giảng nói mà lấy làm thích thú lắm, như thể là họ linh thông những tin đồn ấy lắm. [Như thể là] chúng ta có rất nhiều học viên không hiểu rõ như họ, người khác không biết nhiều như họ; họ đã thành tự nhiên’ rồi, có thể không tự nhận ra được nữa. Trong tiềm ý thức, họ đã có tâm lý hiển thị ấy; nếu không thì truyền những tin đồn kia để làm gì? Còn có người truyền rằng Sư phụ đến một lúc nào đó sẽ hồi sơn’. Tôi không phải từ núi đến, hỏi tôi hồi về núi nào đây? Còn có người nói rằng Sư phụ vào ngày hôm ấy đã giảng những điều gì đó cho ai, rằng tôi đối xử đặc biệt với ai như thế nào đó. Truyền những thứ ấy hỏi có gì tốt? Chẳng có điểm gì tốt ở đó cả; mà trái lại chúng tôi thấy được một loại tâm chấp trước, một loại tâm lý hiển thị. Còn có người tìm tôi xin chữ ký; mục đích là gì? Cũng là cách thức của người thường xin chữ ký, lưu kỷ niệm. Chư vị nếu không [thực] tu, thì tôi cho chư vị chữ ký cũng không có tác dụng gì. [Trong] sách của tôi chữ nào cũng là hình tượng của tôi và Pháp Luân, mỗi câu đều do tôi giảng; chư vị còn cần chữ ký nào nữa đây? Có người nghĩ Có chữ ký rồi, tín tức của Sư phụ sẽ bảo hộ mình’. [Họ] vẫn giảng về tín tức; chúng tôi không giảng tín tức. Cuốn sách này vốn đã không thể dùng giá trị mà đo lường. Chư vị còn cầu gì nữa đây? Chúng đều là những điều phản ánh từ cái tâm ấy. Còn có người quan sát những học viên thân cận tôi, quan sát lời nói cử chỉ của những vị ấy xong, liền theo [đó] mà học; điều tốt hay xấu họ không có [phân biệt] rõ. Kỳ thực bất kể chúng tôi [đối xử] với ai thế nào đi nữa, cũng chỉ có một Pháp này; chỉ cần tuân theo Pháp này mà làm, đó mới là tiêu chuẩn chân chính. Những người thân cận bên tôi không hề được đối xử đặc biệt gì, cũng như mọi người thôi; họ chỉ là những nhân viên công tác của Hội Nghiên cứu; [chư vị] chớ khởi cái tâm ấy. Thông thường khi chúng ta dấy khởi cái tâm ấy, [thì] chư vị vô ý đã khởi tác dụng phá hoại Đại Pháp. Những điều [đồn đại] giật gân mà chư vị tạo ra, thậm chí có thể làm nảy sinh mâu thuẫn, và thường gây tâm chấp trước cho học viên, cũng mong đến gần Sư phụ để nghe được thêm đôi chút, những sự việc như thế đó không phải đều là vấn đề này hay sao? Tâm lý hiển thị này còn dễ dẫn đến điều gì? Thời gian truyền công của tôi đã hai năm rồi; trong những học viên lâu năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, có một số người có thể khai công rất nhanh; có một lớp người sẽ tiến nhập vào trạng thái tiệm ngộ, đột nhiên tiến nhập vào tiệm ngộ. Tại sao lúc này họ không xuất những công năng ấy? Là vì tôi lập tức đẩy chư vị lên đến cao như thế, các tâm người thường của chư vị [vẫn] chưa bỏ đi thì không thể được. Tất nhiên tâm tính của chư vị đã nâng lên rất cao, nhưng vẫn còn nhiều tâm chấp trước chưa từ bỏ, do đó không thể để chư vị xuất ra những công năng ấy được. Khi mà chư vị vượt qua được giai đoạn ấy, sau khi ổn định lại, [thì] lập tức đẩy chư vị lên đến trạng thái tiệm ngộ. Trong trạng thái tiệm ngộ này, thiên mục của chư vị sẽ khai mở ở rất cao, chư vị sẽ xuất rất nhiều công năng. Ở đây tôi nói với mọi người rằng, khi tu luyện chân chính, thì vừa bắt đầu vào là đã xuất hiện rất nhiều công năng; chư vị đã tiến nhập đến tầng cao như thế rồi, do đó công năng rất nhiều. Gần đây chúng ta có nhiều người có thể đã xuất hiện trạng thái này. Còn có một số người, họ tu không cao, những thứ họ mang trên thân và lực nhẫn nại của bản thân họ kết hợp lại là cố định; do đó có một số người [ngay] tại tầng rất thấp [đã] khai công khai ngộ rồi; ngộ triệt để; sẽ xuất hiện những người như thế. Tôi giảng rõ vấn đề này cho chư vị, chính là để nói với chư vị rằng, nếu mà những người như thế xuất hiện, chư vị nhất định không thể coi họ như những Giác Giả xuất sắc. Trong tu luyện đây là một vấn đề rất nghiêm túc; chỉ có tuân theo Đại Pháp này mà hành động mới là đúng. Chư vị không được [phép vì] thấy người ta [có] công năng, thần thông, nhìn thấy một số điều, rồi sau đó theo người ta, nghe theo người ta. Chư vị rồi sẽ làm hại họ, họ sẽ sinh tâm hoan hỷ, cuối cùng những gì mà họ có sẽ bị mất hết, đóng lại hết; rốt cuộc [họ] sẽ bị rớt xuống. [Người] đã khai công cũng [có thể] bị rớt; người đã khai ngộ rồi nếu giữ [mình] không vững cũng sẽ rớt xuống. Ông Phật kia nếu không giữ được tốt cũng rớt xuống, huống là chư vị vốn là người luyện công ở trong người thường! Do vậy bất kể là đã xuất được bao nhiêu công năng, công năng lớn đến mấy, thần thông hiển được lớn đến mấy, thì chư vị nhất định phải giữ cho vững. Gần đây chúng tôi có người đang ngồi ở kia liền [biến] mất, sau một lúc lại xuất hiện; những thần thông lớn hơn cũng đều sẽ xuất hiện. Trong tương lai chư vị cần làm thế nào? Là học viên và đệ tử của chúng tôi, tương lai sự việc ấy nếu chư vị xuất ra cũng vậy, người khác xuất ra cũng vậy, chư vị không được sùng bái họ và đi cầu những thứ ấy. Hễ tâm chư vị biến đổi, thì lập tức là hết rồi, chư vị đã rớt xuống rồi; có khi chư vị còn cao hơn họ, chỉ là chưa xuất thần thông thôi. Ít nhất thì về vấn đề này chư vị đã bị rớt rồi; do đó mọi người nhất định phải chú ý vấn đề này. Chúng tôi xếp chuyện này vào vị trí rất trọng yếu; bởi vì sẽ xuất hiện sự việc này rất nhanh; hễ xuất hiện, chư vị mà không giữ mình được vững thì không được. Người tu luyện đã xuất hiện công, đã khai công, hoặc thật sự đã khai ngộ, cũng không thể tự coi mình là thế này thế nọ được; những điều mà họ thấy, là những điều thấy được tại tầng của họ. Bởi vì tu luyện đã đến bước ấy, cũng là ngộ tính của họ đã đạt đến bước ấy, tiêu chuẩn tâm tính của họ đạt đến bước ấy, trí huệ của họ cũng là đạt đến bước ấy. Do đó [đối với] những điều ở tầng cao hơn, họ có thể không tin. Chính là vì họ không tin, nên mới tạo thành việc là họ cho rằng những gì bản thân mình nhìn thấy là tuyệt đối [đúng đắn], cho rằng chính là như thế. Nhưng nó còn sai khác nhiều, bởi vì tầng của họ chỉ ở đó thôi. Có một số bộ phận [học viên] cần khai công ở trong tầng ấy; có tu cao lên nữa cũng không tu lên được, do đó chỉ có thể khai công khai ngộ tại tầng đó thôi. Những người tu luyện xuất lai sau này của chúng ta, sẽ có [người] khai ngộ tại tiểu đạo thế gian, có [người] khai ngộ tại các tầng khác nhau, [và] có [người] khai ngộ tại đắc chính quả. Khai ngộ tại đắc chính quả mới là tối cao, tại các tầng khác nhau đều có thể nhìn thấy và cũng có thể hiển hiện xuất lai. Ngay [những người] tại tầng thấp nhất tiểu đạo thế gian khai công khai ngộ, cũng có thể thấy được một số không gian, một số Giác Giả, cũng có thể câu thông với họ. Lúc ấy chư vị không nên cảm thấy tự hài lòng quá, [vì] theo tiểu đạo thế gian, tại tầng thấp mà khai công thì không đắc được chính quả; điều này là khẳng định. Vậy cần làm sao? Họ chỉ có thể bảo trì ở trong tầng ấy; sau này [đối với] tu luyện lên tầng cao hơn, [thì] đó là chuyện về sau. Đã tu cao đến đó mà không khai công thì để làm gì? Dẫu rằng chư vị cứ tu hướng lên trên như thế này, nhưng tu không lên được; do đó mới khai công, [vì] đã tu đến đầu đỉnh rồi; sẽ xuất hiện rất nhiều người như vậy. Bất kể là xuất hiện tình huống gì, [chư vị] nhất định phải giữ vững tâm tính; chỉ có tuân theo Đại Pháp mà thực thi mới là thật sự đúng đắn. Công năng của chư vị cũng vậy, sự khai công của chư vị cũng vậy, đều là trong khi tu Đại Pháp chư vị mới đắc được [như thế]. Nếu như chư vị xếp Đại Pháp vào vị trí thứ yếu, [và] xếp thần thông của chư vị vào vị trí trọng yếu; hoặc là người đã khai ngộ bèn cho rằng nhận thức của bản thân mình như thế này như thế kia là đúng, thậm chí cho rằng bản thân mình thật xuất sắc, vượt trên cả Đại Pháp, [thì] tôi nói rằng chư vị đã bắt đầu rớt xuống phía dưới, đã nguy hiểm, sẽ càng ngày càng có vấn đề. Lúc ấy chư vị có thể thật sự gặp rắc rối, tu lại như không; xử lý không tốt sẽ bị rớt xuống, tu đã về không rồi. Tôi còn nói với chư vị rằng nội dung cuốn sách này là bài giảng Pháp tại một số lớp hợp lại. Đều là [điều] mà tôi giảng, từng câu đều là tôi giảng ra, đều là từ băng thâu âm lấy từng chữ từng chữ mà ra, lấy từng chữ từng chữ sao chép ra, đều là do các đệ tử, học viên của tôi đã giúp tôi sao lục lại, sau đó tôi chỉnh lý từng lượt từng lượt. Đều là Pháp của tôi, những điều tôi giảng chính là Pháp này.
bài giảng pháp luân công số 6