Để tổ chức các hoạt động Kỷ niệm 92 năm Ngày truyền thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam (18/11/1930 - 18/11/2022) và Ngày hội Đại đoàn kết toàn dân tộc năm 2022 đảm bảo ý nghĩa thiết thực, Ban Thường vụ Tỉnh ủy yêu cầu ban thường vụ các huyện, thành, thị ủy lãnh Xác định danh tính nữ du khách Hàn Quốc tử vong tại khách sạn ở Đà Nẵng. Tin tức về: Thứ Bảy, 08/10/2022 - 13:58. Xác định danh tính nữ du khách Hàn Quốc tử vong tại khách sạn ở Đà Nẵng. Trưa nay (8/10), Sở Du lịch Đà Nẵng có thông cáo báo chí về việc công dân Hàn Nữ Nhân Đẹp Là Một Tai Hoạ, Nam Nhân Đẹp Là Một Bi Kịch Kỷ Niệm Tình Yêu - Chương 6. Kỷ Niệm Tình Yêu - Chương 7. Kỷ Niệm Tình Yêu - Chương 8. Kỷ Niệm Tình Yêu - Ngoại Truyện. 4.306 lượt xem 0 bình luận. Bài đăng chưa được đánh dấu là đã thích. Ghép tạng-kỹ thuật đỉnh cao tại Bệnh viện Chợ Rẫy. Từ năm 2013 đến năm 2020, Bệnh viện Chợ Rẫy đã triển khai cho 22 bệnh viện vệ tinh các khu vực: Tây Nguyên, Đông Nam Bộ, ĐBSCL. Có 12 chuyên khoa sâu được đào tạo, chuyển giao. Sau thời gian thực hiện, mô hình bệnh Chồng hư vì thư ký trẻ 'giăng lưới tình' quá ngọt ngào, quyến rũ. Tâm sự. 25/08/2022. Nguyên khẳng định anh mắc lỗi với tôi do cô thư ký luôn biết cách quyến rũ, luôn ngọt ngào, chiều chuộng anh nên anh khó tránh được lưới tình. Giấy CNĐKDN: 0314222123 - Ngày cấp: 08/02/2017, được sửa đổi lần thứ 2 ngày 09/02/2021. Cơ quan cấp: Phòng Đăng Ký Kinh Doanh - Sở Kế Hoạch và Đầu Tư TPHCM. Địa chỉ đăng ký kinh doanh: Tầng 4A, Tòa Nhà Vincom Center, 72 Lê Thánh Tôn, Phường Bến Nghé, Quận 1, TPHCM, Việt Nam. eMail 6JoC. Bài hát Tình Kỹ Nữ - Đan Nguyên A tiếc cho em trong cuộc đời làm người Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi Loài người vô tình giẵm nát thân em Loài người vô tình giày xéo thân em Loài người vô tình giết chết đời em Em hỡi em ơi trong đèn màu mờ mờ Sau những cơn vui thấy lòng mình vẫn bơ vơ Và từng đêm về lòng vẫn cô đơn Và từng đêm về tình vẫn xa xôi Và từng đêm về lệ vẫn đầy vơi Ta tiếc cho em, ta tiếc cho em Nhìn em trong lòng mọi người Quay cuồng theo tiếng nhạc vui Nhìn em tay nâng ly rượu Môi cười mà lệ như rơi Môi cười mà lệ như rơi Trong xót xa đưa theo từng ngày lạnh lùng Em hỡi em ơi mai này đời sẽ ra sao Từng mùa xuân buồn lòng vẫn cô đơn Từng mùa đông lạnh tình vẫn xa xôi Loài người vô tình em sẽ về đâu Tác giả Arthur GoldenThể loại Truyện KhácGiới thiệuVào một buổi tối mùa xuân năm 1936, khi tôi còn là một chú bé 16 tuổi, bố tôi dẫn tôi đi xem trình diễn ca nhạc múa ở Kyoto. Tôi chỉ nhớ hai điều về buổi trình diễn đó. Điều thứ nhất là bố tôi và tôi là hai người Tây duy nhất trong đám khán giả, chúng tôi mới từ quê nhà Hòa Lan sang đây được mấy tuần, cho nên tôi chưa quen với nền văn hóa xa lạ ở xứ này, nhưng tôi cảm thấy rất hấp dẫn. Điều thứ hai là nhờ sau nhiều tháng ra sức học tiếng Nhật, tôi cảm thấy thú vị biết bao khi hiểu được phần nào những câu chuyện họ nói với nhau. Riêng về các thiếu nữ Nhật đang ca múa trên sân khấu trước mặt, tôi không nhớ được gì, ngoại trừ hình ảnh lờ mờ về chiếc kimono màu sắc tươi sáng. Ở một nơi xa với nước Nhật như New York city này, và với khoảng thời gian đã gần 50 năm, nếu không có người phụ nữ đã từng múa trên sân khấu ở thành bạn thân của tôi, đọc cho tôi ghi lại hồi ức của bà ta, thì chắc tôi sẽ không biết gì hết về nền văn hóa là sử gia, cho nên tôi luôn luôn xem hồi ức là nguồn tài liệu quan trọng. Hồi ức cung cấp tài liệu về xã hội đương thời nhiều hơn chính bản thân của người viết hồi ký. Hồi ký khác với tiểu sử ở chỗ người viết hồi ký không bao giờ hòan tất được kêt cuộc, còn người viết tiểu sử đương nhiên là có. Nếu xem hồi ký là tự nguyện thì chẳng khác nào yêu cầu con thỏ kẻ lại cho chúng ta nghe về cánh đồng mà nó đã nhảy qua. Làm sao nó biết được? Còn nếu chúng ta muốn biết cánh đồng, muốn nghe nói đến những nơi con thỏ không thể thấy được thì chẳng có ai có hoàn cảnh thuận tiện hơn để nói chuyện này với tinh thần của một nhà sử học, căn cứ trên các dữ kiện chính xác. Thế nhưng tôi phải thú nhận rằng hồi ký của bà bạn Nitta Sayuri của tôi đã khiến cho tôi phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Đúng thế, bà ấy đã lý giải cho chúng ta hiểu được phần nào thế giới bí mật mà bà đã sống – nếu quý vị muốn nói đấy là quan điểm của con thỏ về cánh đồng cũng được. Chắc không có một tài liệu kỳ lạ nào nói về đời sống kỳ lạ của nàng geisha đầy đủ, hay hơn tài liệu mà bà Sayuri đã cung cấp cho chúng ta. Bà còn để lại cho chúng ta tài liệu nói về bà hết sức đầy đủ, chính xác, có sức thuyết phục hơn cả chương sách nói dông dài về bà trong cuốn “Những viên ngọc lóng lánh của nước Nhật” Glittering Jewels of Japan, hay hơn cả những bài viết về bà đăng trên các tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua. Ít ra thì đây cũng là trường hợp hy hữu, vì không ai biết rõ người viết hồi ký bằng chính đương sự bà Sayuri nổi tiếng như cồn chỉ là chuyện may mắn. Nhiều phụ nữ khác đã sống như bà. Bà Kato Yuki danh tiếng – nàng geisha đã chiếm được trái tim của ông J. Pierpont, và trở thành vợ ngoại hôn của ông trong suốt thập niên đầu tiên của thế kỷ này – đã sống cuộc sống còn hy hữu hơn cả bà Sayuri nữa. Nhưng chỉ có Sayuri mới cung cấp cho ta tư liệu về đời bà đầy đủ như thế tin rằng bà quyết định làm công việc này là do tình cờ mà ra. Nếu bà vẫn còn ở bên Nhật, chắc cuộc sống của bà sẽ hết sức bận bịu, bà không thể nào tính đến chuyện viết hồi ký được. Thế nhưng, vào năm 1956, hoàn cảnh đã đưa đẩy bà Sayuri di cư sang Hoa Kỳ. Bà đã ở tại khách sạn Waldorf ở New York 40 năm, bà biến căn hộ ở trên tầng thứ 32 của khách sạn này thành một ngôi nhà theo kiểu Nhật tuyệt đẹp. Nhưng cuộc sống của bà ở đây cũng rất nhộn nhịp, căn hộ của bà luôn luôn có nhiều nghệ sĩ, trí thức, doanh nhân Nhật lui tới – thậm chí có cả các ông Bộ trưởng trong nội các và một vài găng tơ nữa. Mãi cho đến năm 1985, nhờ có người quen giới thiệu, tôi mới gặp được bà. Là người nghiên cứu về nước Nhật, tôi đã biết tên tuổi của Sayuri, nhưng hầu như tôi không biết tí gì về bà hết. Nhờ tình bạn ngày càng thắm thiết, bà tin tưởng vào tôi. Một hôm, tôi xin phép bà cho tôi viết về câu chuyện đời trả lời tôi- Được thôi, Jakob-san, nếu ông đích thân ghi âm lời kể của là chúng tôi bắt đầu công việc. Sayuri nói rằng bà muốn đọc hồi ký hơn là viết, vì bà đã quen nói mặt đối mặt với người khác, chứ bà không biết cách viết lách ra sao khi ngồi một mình trong phòng. Tôi đồng ý, và bản thảo của tôi đã được bà đọc cho chép 18 tháng liền. Tôi không rành tiếng thổ ngữ ở Kyoto của Sayuri – như các nàng geisha được dân ở đấy gọi là geiko, áo kimono thì được kêu là Obebe – nên khi bắt tay vào việc, tôi đã phải rất vất vả mới dích được đúng nghĩa của chúng. Ngay từ đầu, tôi đã bị thế giới của bà cuốn hút. Chúng tôi thường gặp nhau vào các buổi tối, vì theo thói quen lâu ngày của Sayuri, buổi tối là lúc tinh thần của bà linh họat nhất. Thường bà thích làm việc trong căn phòng của bà ở khách sạn Waldorf Towers, nhưng thỉnh thỏang chúng tôi gặp nhau trong căn phòng riêng tại một nhà hàng Nhật nằm trên đại lộ Park Avenue, ở đây mọi người đều biết bà. Những buổi làm việc của chúng tôi thường kéo dài hai hay ba giờ. Mặc dù chúng tôi thu băng lời lẽ của bà, nhưng buổi làm việc nào cũng có người thư ký của bà ở đấy để ghi chép, và cô ta đã ghi chép rất trung thực. Nhưng Sayuri không nói vào máy ghi âm hay nói với cô thư ký, bà luôn luôn nói với tôi. Khi bà không nhớ mình đã nói đến đâu, tôi là người nhắc cho bà nhớ. Tôi xem mình như nền móng của ngôi nhà, và tôi cảm thấy nếu tôi không có được lòng tin của bà, thì chắc không bao giờ bà kể ra câu chuyện khiến chúng tôi thắc mắc nhất là tại sao bà Sayuri muốn kể ra câu chuyện này? Không có luật lệ chính thức nào buộc giới geisha giữ im lặng, nhưng họ đã quen với điều này rồi. Giới geisha không kể những chuyện đã xảy ra với họ cho người ta ghi chép. Giống như gái điếm, giới geisha thường phải đứng vào vị trí bất thường không nên đả động đến người này người nọ đã mua vui với họ. Loài bướm đêm này phải giữ được niềm tin nơi khách hàng của họ thì họ mới có lợi, bằng không, họ sẽ gặp nhiều điều không hay. Trường hợp bà Sayuri kể ra chuyện của mình là vì không có ai ở nước Nhật có khả năng khiển trách bà được nữa. Sợi dây ràng buộc bà với quê cha đất tổ đã bị cắt đứt. Điều này ít ra phần nào đã cho chúng tôi biết lý do tại sao bà không cần phải giữ im lặng, nhưng họ cũng không cho chúng tôi biết tại sao bà muốn kể lại. Tôi sợ không dám hỏi bà lý do này, nhỡ ra bà thận trọng mà đổi ý thì sao. Thậm chí bản thảo đã hòan tất rồi mà tôi cũng không dám hỏi. Chỉ sau khi bà đã thỏa thuận với nhà xuất bản rồi, tôi mới thấy an tâm để hỏi- Tại sao bà muốn kể lại chuyện đời bà?- Không kể thì tôi làm gì cho hết thì giờ? – bà lý do đơn giản như thế này có đúng hay không, tôi xin nhường lại quyền nhận định cho bạn dù Sayuri đồng ý kể lại chuyện đời bà, nhưng bà vẫn đưa ra một số điều kiện. Bà muốn tác phẩm được in ra khi bà đã qua đời và các nhân vật quan trọng có liên quan đến đời bà không còn nữa. May thay, sô nhân vật này đã chết trước bà. Bà lo sợ việc cuốn sách ra đời sẽ khiến họ hoang mang bối rối. Tên các nhân vật trong truyện một số được giữ nguyên, một số được bà Sayuri giấu đi bằng cách chỉ gọi biệt danh của họ, như ông “Mưa tuyết” chẳng tôi yêu cầu bà Sayuri dùng máy ghi âm để ghi lại lời kể của bà, là tôi cốt đảm bảo việc dịch lại câu chuyện của bà cho chính xác. Tuy nhiên, từ ngày bà mất vào năm ngóai, tôi nhận ra việc ghi âm còn mang một ý nghĩa khác, là nó giữ lại giọng nói của bà – giọng nói biểu cảm mà tôi hiếm khi được nghe thấy từ người khác. Bây giờ, mỗi lần mở băng ghi âm ra để nghe lại giọng nói của bà, tôi thấy khó mà tin được việc bà đã từ giã cuộc đời HaarhuisArnold Rusoff Giáo sư lịch sử NhậtĐại học New York Đọc truyện Đời Kỹ Nữ tại Cập nhật Full nhanh nhất Đời Kỹ Nữ tác giả Arthur Golden trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Đông Phương, Khác. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả Arthur GoldenThể loại Truyện KhácGiới thiệuVào một buổi tối mùa xuân năm 1936, khi tôi còn là một chú bé 16 tuổi, bố tôi dẫn tôi đi xem trình diễn ca nhạc múa ở Kyoto. Tôi chỉ nhớ hai điều về buổi trình diễn đó. Điều thứ nhất là bố tôi và tôi là hai người Tây duy nhất trong đám khán giả, chúng tôi mới từ quê nhà Hòa Lan sang đây được mấy tuần, cho nên tôi chưa quen với nền văn hóa xa lạ ở xứ này, nhưng tôi cảm thấy rất hấp dẫn. Điều thứ hai là nhờ sau nhiều tháng ra sức học tiếng Nhật, tôi cảm thấy thú vị biết bao khi hiểu được phần nào những câu chuyện họ nói với nhau. Riêng về các thiếu nữ Nhật đang ca múa trên sân khấu trước mặt, tôi không nhớ được gì, ngoại trừ hình ảnh lờ mờ về chiếc kimono màu sắc tươi sáng. Ở một nơi xa với nước Nhật như New York city này, và với khoảng thời gian đã gần 50 năm, nếu không có người phụ nữ đã từng múa trên sân khấu ở thành bạn thân của tôi, đọc cho tôi ghi lại hồi ức của bà ta, thì chắc tôi sẽ không biết gì hết về nền văn hóa là sử gia, cho nên tôi luôn luôn xem hồi ức là nguồn tài liệu quan trọng. Hồi ức cung cấp tài liệu về xã hội đương thời nhiều hơn chính bản thân của người viết hồi ký. Hồi ký khác với tiểu sử ở chỗ người viết hồi ký không bao giờ hòan tất được kêt cuộc, còn người viết tiểu sử đương nhiên là có. Nếu xem hồi ký là tự nguyện thì chẳng khác nào yêu cầu con thỏ kẻ lại cho chúng ta nghe về cánh đồng mà nó đã nhảy qua. Làm sao nó biết được? Còn nếu chúng ta muốn biết cánh đồng, muốn nghe nói đến những nơi con thỏ không thể thấy được thì chẳng có ai có hoàn cảnh thuận tiện hơn để nói chuyện này với tinh thần của một nhà sử học, căn cứ trên các dữ kiện chính xác. Thế nhưng tôi phải thú nhận rằng hồi ký của bà bạn Nitta Sayuri của tôi đã khiến cho tôi phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Đúng thế, bà ấy đã lý giải cho chúng ta hiểu được phần nào thế giới bí mật mà bà đã sống – nếu quý vị muốn nói đấy là quan điểm của con thỏ về cánh đồng cũng được. Chắc không có một tài liệu kỳ lạ nào nói về đời sống kỳ lạ của nàng geisha đầy đủ, hay hơn tài liệu mà bà Sayuri đã cung cấp cho chúng ta. Bà còn để lại cho chúng ta tài liệu nói về bà hết sức đầy đủ, chính xác, có sức thuyết phục hơn cả chương sách nói dông dài về bà trong cuốn “Những viên ngọc lóng lánh của nước Nhật” Glittering Jewels of Japan, hay hơn cả những bài viết về bà đăng trên các tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua. Ít ra thì đây cũng là trường hợp hy hữu, vì không ai biết rõ người viết hồi ký bằng chính đương sự bà Sayuri nổi tiếng như cồn chỉ là chuyện may mắn. Nhiều phụ nữ khác đã sống như bà. Bà Kato Yuki danh tiếng – nàng geisha đã chiếm được trái tim của ông J. Pierpont, và trở thành vợ ngoại hôn của ông trong suốt thập niên đầu tiên của thế kỷ này – đã sống cuộc sống còn hy hữu hơn cả bà Sayuri nữa. Nhưng chỉ có Sayuri mới cung cấp cho ta tư liệu về đời bà đầy đủ như thế tin rằng bà quyết định làm công việc này là do tình cờ mà ra. Nếu bà vẫn còn ở bên Nhật, chắc cuộc sống của bà sẽ hết sức bận bịu, bà không thể nào tính đến chuyện viết hồi ký được. Thế nhưng, vào năm 1956, hoàn cảnh đã đưa đẩy bà Sayuri di cư sang Hoa Kỳ. Bà đã ở tại khách sạn Waldorf ở New York 40 năm, bà biến căn hộ ở trên tầng thứ 32 của khách sạn này thành một ngôi nhà theo kiểu Nhật tuyệt đẹp. Nhưng cuộc sống của bà ở đây cũng rất nhộn nhịp, căn hộ của bà luôn luôn có nhiều nghệ sĩ, trí thức, doanh nhân Nhật lui tới – thậm chí có cả các ông Bộ trưởng trong nội các và một vài găng tơ nữa. Mãi cho đến năm 1985, nhờ có người quen giới thiệu, tôi mới gặp được bà. Là người nghiên cứu về nước Nhật, tôi đã biết tên tuổi của Sayuri, nhưng hầu như tôi không biết tí gì về bà hết. Nhờ tình bạn ngày càng thắm thiết, bà tin tưởng vào tôi. Một hôm, tôi xin phép bà cho tôi viết về câu chuyện đời trả lời tôi- Được thôi, Jakob-san, nếu ông đích thân ghi âm lời kể của là chúng tôi bắt đầu công việc. Sayuri nói rằng bà muốn đọc hồi ký hơn là viết, vì bà đã quen nói mặt đối mặt với người khác, chứ bà không biết cách viết lách ra sao khi ngồi một mình trong phòng. Tôi đồng ý, và bản thảo của tôi đã được bà đọc cho chép 18 tháng liền. Tôi không rành tiếng thổ ngữ ở Kyoto của Sayuri – như các nàng geisha được dân ở đấy gọi là geiko, áo kimono thì được kêu là Obebe – nên khi bắt tay vào việc, tôi đã phải rất vất vả mới dích được đúng nghĩa của chúng. Ngay từ đầu, tôi đã bị thế giới của bà cuốn hút. Chúng tôi thường gặp nhau vào các buổi tối, vì theo thói quen lâu ngày của Sayuri, buổi tối là lúc tinh thần của bà linh họat nhất. Thường bà thích làm việc trong căn phòng của bà ở khách sạn Waldorf Towers, nhưng thỉnh thỏang chúng tôi gặp nhau trong căn phòng riêng tại một nhà hàng Nhật nằm trên đại lộ Park Avenue, ở đây mọi người đều biết bà. Những buổi làm việc của chúng tôi thường kéo dài hai hay ba giờ. Mặc dù chúng tôi thu băng lời lẽ của bà, nhưng buổi làm việc nào cũng có người thư ký của bà ở đấy để ghi chép, và cô ta đã ghi chép rất trung thực. Nhưng Sayuri không nói vào máy ghi âm hay nói với cô thư ký, bà luôn luôn nói với tôi. Khi bà không nhớ mình đã nói đến đâu, tôi là người nhắc cho bà nhớ. Tôi xem mình như nền móng của ngôi nhà, và tôi cảm thấy nếu tôi không có được lòng tin của bà, thì chắc không bao giờ bà kể ra câu chuyện khiến chúng tôi thắc mắc nhất là tại sao bà Sayuri muốn kể ra câu chuyện này? Không có luật lệ chính thức nào buộc giới geisha giữ im lặng, nhưng họ đã quen với điều này rồi. Giới geisha không kể những chuyện đã xảy ra với họ cho người ta ghi chép. Giống như gái điếm, giới geisha thường phải đứng vào vị trí bất thường không nên đả động đến người này người nọ đã mua vui với họ. Loài bướm đêm này phải giữ được niềm tin nơi khách hàng của họ thì họ mới có lợi, bằng không, họ sẽ gặp nhiều điều không hay. Trường hợp bà Sayuri kể ra chuyện của mình là vì không có ai ở nước Nhật có khả năng khiển trách bà được nữa. Sợi dây ràng buộc bà với quê cha đất tổ đã bị cắt đứt. Điều này ít ra phần nào đã cho chúng tôi biết lý do tại sao bà không cần phải giữ im lặng, nhưng họ cũng không cho chúng tôi biết tại sao bà muốn kể lại. Tôi sợ không dám hỏi bà lý do này, nhỡ ra bà thận trọng mà đổi ý thì sao. Thậm chí bản thảo đã hòan tất rồi mà tôi cũng không dám hỏi. Chỉ sau khi bà đã thỏa thuận với nhà xuất bản rồi, tôi mới thấy an tâm để hỏi- Tại sao bà muốn kể lại chuyện đời bà?- Không kể thì tôi làm gì cho hết thì giờ? – bà lý do đơn giản như thế này có đúng hay không, tôi xin nhường lại quyền nhận định cho bạn dù Sayuri đồng ý kể lại chuyện đời bà, nhưng bà vẫn đưa ra một số điều kiện. Bà muốn tác phẩm được in ra khi bà đã qua đời và các nhân vật quan trọng có liên quan đến đời bà không còn nữa. May thay, sô nhân vật này đã chết trước bà. Bà lo sợ việc cuốn sách ra đời sẽ khiến họ hoang mang bối rối. Tên các nhân vật trong truyện một số được giữ nguyên, một số được bà Sayuri giấu đi bằng cách chỉ gọi biệt danh của họ, như ông “Mưa tuyết” chẳng tôi yêu cầu bà Sayuri dùng máy ghi âm để ghi lại lời kể của bà, là tôi cốt đảm bảo việc dịch lại câu chuyện của bà cho chính xác. Tuy nhiên, từ ngày bà mất vào năm ngóai, tôi nhận ra việc ghi âm còn mang một ý nghĩa khác, là nó giữ lại giọng nói của bà – giọng nói biểu cảm mà tôi hiếm khi được nghe thấy từ người khác. Bây giờ, mỗi lần mở băng ghi âm ra để nghe lại giọng nói của bà, tôi thấy khó mà tin được việc bà đã từ giã cuộc đời HaarhuisArnold Rusoff Giáo sư lịch sử NhậtĐại học New York Tag Đời Kỹ Nữ Theo chiêm tinh học phương Tây, có tới 5 cung hoàng đạo nữ đa tình nhất. Vậy họ là những ai và sự “đa tình” của họ có giống nhau không? Đa tình là cái chi chi? Có hai cách hiểu về đa tình. Ý thứ nhất người đa tình là người “gặp một người là yêu một người”. Chỉ cần thấy đối phương vừa mắt, hợp yêu cầu là họ sẽ tìm cách làm quen hay tạo dựng quan hệ. Những người này rất thích và rất giỏi trong việc chinh phục người khác. Ý thứ hai người nhiều người yêu nhưng không có nghĩa là họ yêu nhiều người. Bởi hình thức hay tính cách của họ đặc biệt và thu hút đến mức khiến nhiều người vừa gặp họ là đã yêu. Tuy nhiên, bản thân họ chỉ thủy chung với một mối tình. Phụ nữ Nhân Mã Đứng đầu cung hoàng đạo nữ đa tình nhất là Nhân Mã. Đây là cung hoàng đạo mang bản tính yêu tự do, thích sự bay nhảy. Các cô nàng Nhân Mã không thích ràng buộc bản thân vào bất kỳ mối quan hệ nghiêm túc nào. Họ là người hòa đồng và có nhiều mối quan hệ nên khó lòng mà “ở yên” bên cạnh ai quá lâu. Nếu chọn giữa việc ở cạnh một người với được đi du lịch và gặp gỡ những người mới, Nhân Mã sẽ chọn vế thứ hai. Để có thể ràng buộc một cô nàng Nhân Mã là điều không hề đơn giản. Người yêu của Nhân Mã phải thực sự đặc biệt và đầy sự sáng tạo, mới mẻ. Họ cũng cần bạn có tinh thần yêu tự do, sẵn sàng đi cùng cô nàng này bất cứ đâu. Chinh phục một cô gái Song Tử cả thèm chóng chán không hề đơn giản Nữ nhân Song Tử Khi yêu, phụ nữ cung Song Tử rất cuồng nhiệt. Do tính cách quảng giao, nữ Song Tử có nhiều cơ hội kết giao với người khác giới. Nàng Song tử thích sự lãng mạn, tuy nhiên sự lãng mạn đó chỉ có ở “lúc mới yêu”. Vì để tìm kiếm sự lãng mạn nên nữ họ thường để tình cảm “trôi” đi rất nhanh. Họ lại có thêm tính cách “cả thèm chóng chán” trong mọi chuyện. Điều đó cũng là nguyên nhân khiến nàng Song Tử trở nên rất đa tình. Những cô gái Song Tử có khả năng “thả thính” cực siêu. Nếu bạn muốn dừng bước chân cô nàng lãng mạn này, bạn phải có “chiêu”. Đó là hãy khiến Song Tử nhận ra, bạn quan trọng như “oxi” trong cuộc sống của cô ấy. Cô gái Song Tử thích sự lãng mạn của “lúc mới yêu” Cung Song Ngư Song Ngư là cung hoàng đạo nuông chiều cảm xúc của bản thân mình nhất. Nữ Song Ngư trở thành người đa tình chỉ vì cái tính dễ thay đổi do không có chính kiến. Nữ Song Ngư ngại từ chối tình cảm của người khác chỉ vì sợ người khác buồn. Cứ thế, ai cũng nhận lời nên hóa thành một cô gái lăng nhăng. Tính cách của Song Ngư khá vô tư, hồn nhiên, dịu dàng và thùy mị. Thế nên họ rất dễ được người khác giới ưa thích và quý mến. Được nhiều người thích cộng với cái tính không biết chối từ mới khiến Song Ngư trở thành top 3 của cung hoàng đạo nữ đa tình. Song Ngư vô tư, hồn nhiên, dịu dàng và thùy mị nên được người khác giới ưa thích Phụ nữ Bảo Bình Cung Bảo Bình thuộc bộ khí. Và những cung thuộc bộ khí đều có… tính khí khó nắm bắt. Nữ Bảo Bình là người ưa tự do và luôn ưu tiên sự thoải mái lên hàng đầu. Cũng như Nhân Mã, họ tôn sùng cuộc sống riêng và ưa xê dịch. Họ sợ những mối tình nghiêm túc vì sợ sự ràng buộc. Mâu thuẫn là, tuy sợ sự ràng buộc nhưng nữ cung Bảo Bình không muốn cô độc mãi mãi. Cho nên họ sẽ yêu, nhưng nếu bạn ngỏ ý muốn “cột” cô ấy, cô ấy sẽ “bỏ chạy”. Cứ thế, Bảo Bình cứ yêu và cứ chạy từ người đàn ông này đến người đàn ông khác. Có lẽ nữ cung Bảo Bình chỉ dừng khi gặp được người thay đổi thế giới quan của mình. Bảo Bình ưa tự do và luôn ưu tiên sự thoải mái lên hàng đầu Cô nàng Thiên Bình Xinh đẹp, cởi mở, vui vẻ, nữ cung Thiên Bình là “người vợ” kiểu mẫu mà nhiều anh nhắm đến. Tuy nhiên, đa phần các anh đều thất bại khá cay đắng. Nguyên nhân là vì đến cuối cùng họ cũng không xác định được Thiên Bình “muốn hay không muốn điều gì”. Phụ nữ Thiên Bình nổi tiếng là “lắm mối tối nằm không”. Họ luôn nghĩ ngợi, lo lắng chọn người này thì mất người kia. Tính cách cầu toàn này là ưu và cũng là nhược điểm của Thiên Bình. Họ thường mất rất nhiều thời gian để tìm ra lựa chọn tốt nhất cho mình. Vì thế, nữ cung Thiên Bình cứ “yêu hay không yêu” không thèm nói một lời. Giả như, nữ cung Thiên Bình có chọn ai đó rồi, thì sau một thời gian lại chán. Tiếp đó là đứng núi này trông núi nọ. Cứ thế nhiều nàng dùng cả thanh xuân để mải mê đi tìm người đàn ông hoàn hảo. Để có được nàng Thiên Bình quả thật là không đơn giản. Thay lời kết Xem qua bản danh sách trên, ắt hẳn nhiều anh chàng phải lắc đầu ngao ngán. Thế nhưng đừng vì sự đa tình của 5 cung hoàng đạo trên mà… ái ngại không yêu nhé! Tình yêu thực chất là một mối lương duyên khó đoán định. Ở đó điều quan trọng nhất là cảm xúc và sự đồng điệu trong tâm hồn. Các nàng đa tình không hề xấu xa hay khó chinh phục. Họ cũng chẳng phải vì “muốn” đa tình mà cứ mãi thách thức nam nhân như thế. Bản chất vấn đề là vì họ chưa tìm người thực sự phù hợp thôi. Thế nên nếu bạn có tình cảm sâu đậm với nàng, hãy khéo léo bày tỏ bằng sự chân thành. Cũng đừng quên cải thiện bản thân để là một Mr Right trong mắt các nàng. Nếu đó là duyên trời định, dù có “đa tình” đến đâu, nàng cũng sẽ chỉ có một mình bạn mà thôi. Đăng bởi Phùng Thị Diễm QuỳnhTừ khoá Top 5 cung hoàng đạo nữ đa tình nhất trái đất Với gương mặt đẹp, thân hình nóng bỏng và chiêu trò "câu khách", họ đã khiến nhiều vương tôn, công tử chết mê chết mệt... Vũ nữ Cẩm Nhung Đẹp + đắt khách + ham giàu = Thân tàn ma dại Sở hữu một khuôn mặt cực đẹp và lẳng lơ, cùng thân hình quyến rũ và đôi chân điệu nghệ nhất trong các vũ điệu cuồng say tại các vũ trường Sài Gòn, cô vũ nữ nổi tiếng xinh đẹp đắt khách Cẩm Nhung có cuộc sống giàu sang nhung lụa vì được nhiều công tử đua nhau cung phụng tiền bạc. Không biết đã có bao nhiêu tướng tá, đại gia đất Sài Thành từng đắm đuối, say mê, săn đuổi lấy lòng cô vũ nữ. Nhưng rồi, chỉ vì ham trở thành trung tá phu nhân, Cẩm Nhung đã cắt đứt hết những quan hệ tình ái phức tạp, cặp hẳn với trung tá Thức Công Binh, gây nên tấn bi kịch chấn động miền Nam thuở ấy. Cụ thể, vào ngày 18/7/1963, đồng loạt các tờ báo, tạp chí Sài Gòn đăng tin, giật tít rất giựt gân về việc “nữ hoàng vũ trường” - vũ nữ Cẩm Nhung bị tạt acid phá hủy toàn bộ gương mặt xinh đẹp. Đây là trận đánh ghen tàn bạo và vô nhân đạo nhất, lần đầu tiên trong lịch sử tiêu diệt tình địch bằng cách dùng acid đậm đặc để hủy hoại nhan sắc. Ảnh minh họa. Theo đó, phu nhân trung tá biết chuyện "mèo mỡ" của chồng, đã thuê hai tên giang hồ máu mặt, với giá 2 lượng vàng để trị Cẩm Nhung. Ngày định mệnh 18/7/1963, khi Cẩm Nhung xuất hiện trên phố, kẻ thủ ác đã tạt thẳng vào mặt cô vũ nữ một ca acid đậm đặc. Lúc đó, theo những người chứng kiến, người đẹp Cẩm Nhung chỉ kịp ôm lấy mặt, thét lên "Chết tôi rồi. Cứu tôi với!...". Cẩm Nhung quằn quại dưới đường. Tiếng kêu cứu khiến một số người chạy lại. Có một người đàn ông vực nạn nhân lên xe taxi, chở đến bệnh viện Đô Thành bệnh viện Sài Gòn ngày nay. Do vết thương trầm trọng, bác sĩ đã chuyển Cẩm Nhung tới nhà thương Đồn Đất bệnh viện Nhi đồng 2 ngày nay. Rồi sau đó, bà Trần Lệ Xuân, vợ ông cố vấn Ngô Đình Nhu, đã đỡ đầu, giúp cô sang Nhật chữa trị, nhưng y học lúc bấy giờ đành bó tay. Với dung nhan bị hủy hoại hoàn toàn, Cẩm Nhung mù lòa, mặt mũi u nần, với những vết sẹo trông rất khủng khiếp. Vào những năm 70-71, người ta thường thấy Cẩm Nhung ngồi xổm bên vệ đường Lê Lợi, Tự Do - là những con đường ngày trước cô vẫn thường đi làm hàng ngày, trên ngực có đeo bức chân dung chụp chung với người tình sĩ quan, xin tiền trong sự hững hờ của khách đường. Ông Ba Quan, một tay chơi lịch duyệt trong giới cầm ca, kể lại "Một lần có dịp đi qua bắc Mỹ Thuận, nghe một người đàn bà ăn mày có giọng ca não nùng ai oán. Tôi bước lại gần để tặng cho người ấy một số tiền nhỏ. Trời ơi, người đàn bà ấy có khuôn mặt một ác quỷ, mặc bộ bà ba đen cũ rách, trên ngực có đeo tấm bảng “vũ nữ Cẩm Nhung”. Tôi sững sờ một lúc lâu …". Marianne Nhị Từ gái điếm hạng sang... đến hành khất Là gái làng chơi hạng sang, có nhan sắc đậm đà và hoang dã, Marianne Nhị ăn chơi trác táng và thay tình xoành xoạch. Cô là "đứa con hai dòng máu", cha gốc Khơ-me, mẹ Việt quê Sa Đéc, gia đình sinh sống lâu năm ở Nam Vang. Lớn lên, Nhị về Việt Nam, một mình dấn thân vào chốn đô hội ở Sài Gòn với hai bàn tay trắng. Để có chỗ nương thân, Nhị lúc đầu xin làm em nuôi dưới trướng của chị Ba Phò ở khu vực chợ Thái Bình, rồi sau được Yvette Trà dìu dắt, Marianne Nhị lao vào cuộc chơi với giới thượng lưu Sài Gòn và nhanh chóng trở thành tình nhân của Fanchini, một trùm giang hồ gốc đảo Corse chuyên buôn thuốc phiện toàn cõi Đông Dương và tậu được một căn biệt thự khang trang ở đường Verdun tức đường Cách Mạng Tháng Tám bây giờ. Thế nhưng, chỉ một thời gian sau, Nhị lại "cặp" với công tử Gò Đen và "tậu" thêm một căn phố trệt ở góc đường Verdun và Richaud, tức góc đường Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt trước năm 1975. Vẫn chưa thỏa "cơn say tình", Marianne Nhị tiếp tục cặp bồ với nhiều dân nhà giàu khác, trong đó phải kể tới chuyện lùm xùm giữa giai nhân với công tử Như Bích, con một đại điền chủ ở Bạc Liêu và một đại gia người Hoa ở Chợ Lớn... Ngoài ra, bắt chước “mốt” ăn chơi của các tài tử điện ảnh bấy giờ, Tư Nhị cũng ngậm ống điếu thật dài, để tạo ra một phong cách thanh lịch và quý phái. Nhiều đêm, cô ngả bên bàn đèn, mơ màng tận hưởng sự khoái lạc của “nàng Phù Dung”. Nhiều ông huyện trẻ, cũng đến nạp tiền cho cô, để được gần người đẹp cho biết mùi đời... Đến giữa thập niên 1940, Nhị bỗng dưng biến mất khỏi chốn ăn chơi trác táng của Sài Gòn xưa. Ông Ba Quan, một tay chơi lịch duyệt trong giới cầm ca, người duy nhất gặp lại cô Tư, cho biết Hoa khôi số hai của Sài Gòn ngày ấy đã thành... kẻ ăn mày. Đốc Sao Nổi tiếng là kỹ nữ chung tình! Tên Đốc Sao của nàng kỹ nữ lừng danh Hà thành ra đời gắn liền với cuộc hôn nhân với người chồng đầu tiên - một bác sỹ người Hoa, tên Lưu Nam Sao. Vào nửa đầu thế kỷ XX, dân chơi từ Bắc vào Trung kỳ đều biết rõ cô Đốc Sao đã qua một đời chồng. Thế nhưng, những công tử con cháu các quan, các công tôn con cháu vua chúa, những quan lớn từ Huế và những quan phủ, quan huyện, Đốc Phủ sứ bất luận già trẻ, đã gặp Đốc Sao một lần... là mê đắm vì gương mặt đẹp, giọng hát hay và nụ cười của cô. Có những người ăn dầm nằm dề ở nhà cô cả tháng, nhưng không bao giờ được cô ban cho ân huệ cuối cùng như họ thèm thuồng, van lơn. Một tờ báo xưa từng viết "Cô Đốc sinh năm 1890, quê ở Hưng Yên, có thân hình phốp pháp, da trắng, đôi mắt biết nói và đặc biệt khuôn mặt phồn thực... Khi nhìn mặt Đốc Sao, người ta sẽ không thể nghĩ những điều tốt đẹp hơn". Song, những người cùng thời cho biết, cô Đốc Sao yêu tha thiết nhà văn nghèo Hoàng Tích Chu. Cô tình nguyện làm vợ, chăm nom đời sống của Chu, lo cho cả tờ báo của Chu. Nhưng Hoàng Tích Chu vắn số, chết vào tuổi 33. Lúc đó, cô Đốc Sao đã in danh thiếp đề tên mình là “Bà goá phụ Hoàng Tích Chu”. Lý Lệ Hà Người tình của cựu hoàng Bảo Đại Vào những năm 1930, khu phố Khâm Thiên Hà Nội có 6 vũ trường và ở đường Bà Triệu có vũ trường Liszt nổi tiếng nhất, vì có một vị khách đặc biệt - Lý Lệ Hà. Mỗi khi mỹ nhân đến là mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô. Lệ Hà nổi tiếng xinh đẹp và đa tình. Cô có nhiều người theo đuổi, nên rất biết phân phát ân huệ để đổi lấy quà và tiền, nhưng vẫn đi tìm đối tượng ý hợp tâm đầu... Cô có rất nhiều mối tình với những người nổi tiếng những doanh nhân, trí thức cả Ta lẫn Tây; nhưng hai người để lại nhiều kỷ niệm đẹp nhất là kép hát Bảy Nhiêu và ông hoàng Bảo Đại. Chuyện tình của vũ nữ Lý Lệ Hà và cựu hoàng Bảo Đại liên tục xuất hiện trên các mặt báo vào những năm 1940. Cô vũ nữ và ông hoàng lúc nào cũng "dính" chặt lấy nhau trong thời gian ông sống ở Hà Nội, khi làm Cố vấn tối cao của chính phủ lâm thời Việt Nam; rồi cả ở Hong Kong, dù lúc đó ông hoàng vẫn "mặn nồng" với Thứ phi Mộng Điệp, còn Hoàng hậu Nam Phương đang ở Huế. Bảo Đại và Lý Lệ Hà đêm đêm đi dạo, ăn nhậu, lui tới các nơi ăn chơi, tiệm nhảy bất chấp dị nghị của mọi người xung quanh đang sống khắc khổ đạm bạc... Tuy nhiên, cuộc tình "động trời" này cũng kết thúc vì Bảo Đại vốn là một người đàn ông đẹp trai, thông minh nhưng ngông cuồng, mê gái và ham chơi, chỉ một mực chạy theo khoái lạc trên đời. Còn Lệ Hà, theo thông tin có được, đã sang Pháp và kết hôn với một ông chồng bạn địa và sống tại một làng ngoại thành Paris.

kỹ nữ đa tình